– Sao hả, khen đệ còn mất hứng hay sao? Mới học một bộ Hòa Tề Cục Phương đã lên mặt làm cao rồi sao?
– Ai còn gọi ta là sư đệ vậy, để ta nhắc nàng hôm đó trên đê gọi thế nào…
Tần Lâm giả như nghĩ ngợi, chỉ chốc lát sau ngón tay xếp thành hình hoa lan, cố ý kéo dài thanh âm, dùng giọng cao vút:
– Tình ca ca…
Thanh Đại quýnh lên:
– Đó là đệ nói chuyện gấp phải tòng quyền, hơn nữa người ta không có ác tâm như đệ vậy.
– À, không phải là gọi như vậy…
Tần Lâm gãi gãi đầu, nở một nụ cười xấu xa như son sói dang dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ:
– Được rồi, vậy tiểu Thanh Đại của ta đã gọi thế nào vậy?
– Ta gọi là Tần, ca, ca!
Thanh Đại nhấn mạnh chữ Tần rất rõ ràng.
Tần Lâm gật đầu một cái, làm như bừng tỉnh ngộ:
– A, là Tình ca ca.
– Là Tần ca ca, Tần ca ca, Tần ca ca đó!
Thanh Đại trong lúc vội vàng kêu lên liên tiếp ba lần.
Tần Lâm lập tức lên tiếng:
– À, nghe rồi, Tình muội muội của ta cũng…
Đến đây tiểu nha đầu mới chợt hiểu ra đưa tay bụm miệng, thấy con sói Tần Lâm đang cười xấu xa lập tức hiểu ra mình vừa mắc bẫy, sắc mặt lập tức trở nên đỏ ửng.
– Đáng ghét, chỉ giỏi gạt người ta!
Thanh Đại chu cái miệng nhỏ nhắn, vung tay lập tức đi ra ngoài:
– Không để ý tới đệ nữa.
Tần Lâm cười ha hả đuổi theo.
Thanh Đại vừa xấu hổ vừa gấp, đi cực nhanh, mấy bước liền ra khỏi tiểu viện các đệ tử ở, vòng qua hành lang chính là khách sảnh bên cạnh đại đường.
Không ngờ lúc này Lý Thời Trân, Lý Kiến Phương, Bàng Hiến cùng Chu chưởng quỹ tiệm thuốc thuộc y quán đều ở trong sảnh, Thanh Đại cùng Tần Lâm sợ hết hồn, dừng bước định rời khỏi hành lang.
Trong lúc vô tình nghe thấy tiếng nói chuyện trong khách sảnh truyền ra, nội dung cũng làm cho bọn họ vô cùng kinh hãi. Đôi mắt to đen của Thanh Đại đảo tròn vài vòng, vẫy vẫy tay với Tần Lâm, hai người ngồi xuống xích đu bên ngoài cửa sổ khách sảnh nghe bên trong nói chuyện.
– Đông gia, khoảng thời gian gần đây có vẻ rất kỳ quái, lượng tiêu thụ của những loại thuốc thường dùng như Kết Ngạnh, Bản Lam Căn, Kim Ngân Hoa… đột nhiên giảm xuống, chiếu theo hiện tại ngày hè nóng bức làm sao dùng tới những loại dược vật như vậy?
Chu chưởng quỹ rất là không hiểu, dừng một chút lại nói:
– Ngược lại các nhà vương phủ thu mua từng đống lớn chu sa, thủy ngân, lưu huỳnh, lộc nhung, nhân sâm… tình hình như vậy quả thật rất quái dị.
Lý Kiến Phương tỏ ra không để ý nói:
– Như vậy tiệm thuốc nhập vào các loại Kết Ngạnh, Bản Lam Căn… ít một chút, nhập các loại chu sa, lộc nhung… nhiều một chút là được rồi. Kết Ngạnh, Bản Lam Căn giá rẻ, chu sa, lộc nhung giá khá cao, tính ra tiệm thuốc chúng ta còn kiếm được nhiều hơn trước.
– Ta thấy có cái gì không đúng, chẳng lẽ là có đạo sĩ đang mở lò luyện đan?
Lý Thời Trân khoát tay áo một cái, lại hỏi Bàng Hiến:
– Nhân số bệnh nhân đến y quán chẩn bệnh cũng ít hơn trước kia rất nhiều, con có biết vì sao không?
Bàng Hiến do dự chốc lát mới nói:
– Đúng là bệnh có điều giảm bớt, đệ tử hỏi thăm qua, nghe nói là Huyền Diệu quán có vị cao sĩ đắc đạo, tu kim đan Đại Đạo gì đó, có khả năng dời tinh đổi đẩu, không những đầu độc Kinh Vương cả ngày núp ở vương phủ mở lò luyện đan, còn nói có bệnh không nên trị liệu, chỉ cần thành tâm cầu thần, uống nước bùa của lão sẽ khỏi. Những người nghèo khổ kia ham rẻ, cho nên…
Lý Thời Trân giận đến nỗi vỗ bàn:
– Làm sao có thể như vậy được?
Lý Kiến Phương cuống quýt vuốt lưng cho cha, hồi lâu Lý Thời Trân mới bình tĩnh lại, từ từ nói:
– Tuy nói y gia chúng ta không mong làm ăn thịnh vượng, chỉ mong người trong thiên hạ không bệnh không đau, nhưng cũng không phải là muốn những người này đi tin Vu cổ cùng phương thuật! Những người này không tin kỳ hoàng lại tin quỷ thần, sớm muộn gì cũng sẽ làm cho bệnh nhẹ trở thành bệnh nặng, bệnh nặng dẫn đến mất mạng, chẳng phải oan uổng lắm sao?
Lý Kiến Phương cũng không thèm để ý, tìm lời lẽ khuyên phụ thân:
– Thật ra thì có bệnh không trị đi cầu nước bùa, vốn chỉ là một ít người nghèo. Bọn họ tới xem bệnh, quán chúng ta không phải bỏ tiền ra đã là may mắn. Nhà giàu tin đạo sĩ, bất quá chỉ là cầu xin những thứ viễn vông mờ mịt, có bệnh vẫn phải tới y quán chúng ta. Như vậy tính ra, thật ra những người này cầu nước bùa của đạo sĩ kia, chúng ta vẫn mở y quán của mình, cũng không có liên quan gì mấy.
Thật ra thì lời nói này của Lý Kiến Phương rất có đạo lý, mặc dù y quán Lý thị không thu giá cao, nhưng dược vật chung quy vẫn có tiền vốn, trừ người quả thật quá nghèo nàn có thể thiếu chịu, còn lại vẫn phải trả phí thuốc thang, nếu không y quán cũng không cách nào duy trì.
Nếu so ra nước bùa của đạo sĩ vốn chỉ có một tờ giấy vàng, người nghèo cho một hai đồng đã có thể thỉnh được, tự nhiên rẻ hơn nhiều.
Về phần hiệu quả, thân thể con người vốn là có năng lực tự khỏi bệnh nhất định, tỷ dụ các loại bệnh chứng thường gặp như cảm mạo nóng sốt, không cần chữa trị cố gắng chịu đựng cũng khỏi, chỉ bất quá thời gian kéo dài một chút, triệu chứng nghiêm trọng một chút. Cho nên đạo sĩ vẽ bùa đốt pha nước cho những bệnh nhân này uống, giống như chó ngáp phải ruồi, trong số mười người uống cũng có năm sáu người rốt cục tự mình khỏi hẳn. Những bệnh nhân thiếu hiểu biết này cho rằng nước bùa hết sức linh nghiệm, cũng không biết bản thân gánh chịu bệnh đau hành hạ, gánh chịu không ít nguy hiểm.
Mà nhà giàu sang tu đạo, chỉ cầu không ngoài hai thứ trường sinh bất lão cùng kim thương không ngã, nếu mắc bệnh thật sự cũng phải tới y quán chữa trị.
Nếu như cân nhắc từ góc độ kinh tế, mặc dù bệnh nhân tới y quán giảm bớt, nhưng cũng chỉ bớt đi những người nghèo khổ không tiền thang thuốc, tính ra chẳng những sẽ không giảm bớt thu nhập, thậm chí là vì ít bù lỗ hơn trước, kiếm tiền sẽ nhiều hơn.
Không nghĩ tới Lý Thời Trân giận quát như sấm, vỗ bàn bốp một cái rất lớn, lớn tiếng mắng con trai mình:
– Hoang đường! Nếu lấy kiếm tiền mà nói, còn đâu lòng từ bi của y gia chúng ta?
– Người có tiền không đến xem bệnh cũng không sao, dù sao đến lúc không chịu đựng được nữa cũng phải tin tưởng thuật kỳ hoàng, tiền thuốc thang có đắt đến đâu cũng bỏ ra mua được, thầy thuốc thế nào cũng mời được, muốn trị bệnh sẽ dễ dàng hơn người nghèo rất nhiều. Ngược lại người nghèo khổ bởi vì muốn tiết kiệm chút tiền cho nên mắc bẫy của yêu đạo, chờ lúc bệnh thế nặng nề mới hối hận thì đã muộn. Không có tiền mời thầy thuốc, không có tiền mua thuốc, tự dưng mất mạng vô cớ, bi thảm tới mức nào?!
Lý Kiến Phương bị mắng cúi đầu không nói, nhờ có Bàng Hiến ở bên cạnh khuyên giải, Lý Thời Trân mới dần dần hết giận.
– Không được, lão phu không thể trơ mắt nhìn bọn họ gạt người…
Lý Thời Trân nói với Bàng Hiến:
– Nếu yêu đạo kia dám yêu ngôn hoặc chúng, vậy con hãy theo lão phu đi Huệ Dân dược cục một chuyến, chọn ngày ước hẹn chủ nhân y quán Hạp Thành, Đông gia tiệm thuốc, đi tới đòi yêu đạo kia cho một câu trả lời chuyện này!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cẩm Y Vệ Đại Minh - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Tình trạng | Update Phần 70 |
Ngày cập nhật | 03/09/2025 03:33 (GMT+7) |