Tần Lâm đem buồng phổi tiến tới trước mặt Hà Nhị Lang:
– Thấy rõ ràng chưa, buồng phổi này đã sưng phù ứ nước, rõ ràng là triệu chứng tắc nghẽn phổi, cha ngươi căn bản cũng không phải là vì uống thuốc mà chết.
Hà Nhị Lang nào dám nhìn thẳng, tròng mắt vòng tới vòng lui, cặp chân run rẩy mềm như bún. Thế nhưng Tần Lâm cũng chua ngoa, đầu Hà Nhị Lang xoay về bên phải, hắn lập tức đưa buồng phổi tiến tới bên phải, vẻ mặt y như đưa đám chuyển sang bên trái, Tần Lâm lại đưa buồng phổi tới dưới lỗ mũi y, thậm chí thiếu chút nữa mà không cẩn thận dán lên trên mặt.
Đáng thương Hà Nhị Lang chỉ cảm thấy trong quần nóng lên, thì ra đã ướt sũng.
– Thấy rõ ràng rồi chứ?
Tần Lâm lại đưa cho Hà lão đầu nhìn:
– Mới vừa lấy ra, ta cũng không có động tay chân gì cả!
Sắc mặt Hà lão đầu lúc này đã tái xanh, một tay che lỗ mũi, tay kia xua lia lịa:
– Tin tưởng, tuyệt đối tin tưởng, không cần nghiệm khán.
Tần Lâm cất tiếng cười ha hả, thả buồng phổi vào trong một cái mâm sứ trắng.
Tất cả mọi người đã thấy rõ ràng, chỉ có Lý Thời Trân trợn to hai mắt nhìn buồng phổi đã sưng phù ứ nước kia, thầm nhủ trong lòng:
– Thường có bệnh nhân bị thương xương chết bởi phổi ứ máu, cho nên phải dùng thuốc khai hoạt huyết ứ để mà hóa giải, bất quá hôm nay lão phu mới nhìn thấy thì ra trong phổi là một bọc nước, rốt cục là vì sao…
Lý Thời Trân một đời Dược Vương, nhưng giải phẫu học Trung y vào thời này không phát triển, chế độ vương pháp cổ đại cũng không cho phép tùy ý giải phẫu thân thể con người, dĩ nhiên lão chưa từng thấy qua phổi người chết móc ra từ trong lồng ngực.
Mà Tần Lâm lại rất rõ ràng đây là triệu chứng tắc nghẽn phổi điển hình. Mọi người bình thường cho là nghiệm thi giới hạn tìm kiếm dấu vết phạm tội ở hiện trường án mạng, mà không biết tiến hành giám định tư pháp đối với y học cũng nằm trong phạm vi công tác pháp y nghiệm thi.
Thân thể con người bị thương ở xương đùi, nằm liệt giường lâu ngày, tĩnh mạch thân dưới bị tắc nghẽn. Lâu ngày dài tháng sau khi cục máu tắc nghẽn rời ra bèn di chuyển bên trong mạch máu, thông qua huyết dịch tuần hoàn đi tới động mạch phổi, ngăn chận động mạch phổi lại tạo thành chứng tắc nghẽn phổi. Chức năng phổi bị tổn thương, ước chừng có một phần ba bệnh nhân sẽ hít thở không thông mà chết, là một loại bệnh có xác suất tử vong tương đối cao.
Bệnh nhân bởi vì hô hấp khó khăn, lượng oxy trong động mạch không đủ, sẽ hình thành vết tím bầm ngoài da, cho nên sắc mặt thi thể này tím bầm nhìn qua tương tự với siết cổ chết, bước đầu tiên Ngọ Tác sẽ phải kiểm tra cổ có vết siết hay không.
– Chư vị, mời xem cẩn thận!
Tần Lâm cố ý kêu gọi, ngay sau đó dùng dao sắc bén mổ lá phổi trên mâm sứ, tìm kiếm bên trong động mạch.
– Tìm được rồi!
Tần Lâm thở ra một hơi thật dài, lúc hắn mổ ra một đoạn động mạch, rõ ràng có một cục máu đông màu hồng bám vào.
Chính là nó ngăn chận động mạch phổi, đưa đến tắc nghẽn phổi!
Chân tướng đã rõ ràng! Biểu diễn trực quan như vậy, cho dù là người không hiểu y học cũng hiểu là máu đông làm bế tắc mạch máu phổi đưa đến tử vong, đây là sự thật không thể nào cãi lại.
Bọn Thạch Vi, Lý Thời Trân tò mò nhìn cục máu đông kia, trong lúc nhất thời cũng không có lời gì để nói. Ngược lại Hà Nhị Lang thấy tình thế không ổn, nở một nụ cười xấu hổ chuẩn bị chạy ra:
– Tiểu nhân ngu dốt, đã hiểu lầm là Lý thần y bốc thuốc sai lầm, tiểu nhân đã biết sai. Tiểu nhân không có kiến thức, Lý thần y đại nhân đại lượng, lần sau tiểu nhân sẽ tới treo lụa đốt pháo làm lễ xin lỗi Lý thần y.
Hà lão đầu oán giận nhìn đứa cháu của mình, trong bụng không khỏi áo não, khi không gây ra náo loạn như vậy, nghĩ lại cũng là vì mình quá tin người, suy nghĩ một chút cũng cúi đầu xin lỗi Lý thần y.
Mặc dù Bàng Hiến, Lý Kiến Phương đều lộ vẻ giận dữ, Lý Thời Trân vẫn không thể không khỏi gật đầu một cái, nếu đối phương đã nhận sai bồi lễ, như vậy chuyện này coi như xong đi.
Hà Nhị Lang mừng thầm, kéo kéo vạt áo Hà lão đầu, hai người liền gật đầu cúi người lui ra ngoài cửa.
– Chậm đã…
Dư quang khóe mắt Tần Lâm nhìn về phía hai người:
– Muốn đi dễ như vậy sao, tội danh vu cáo còn chưa nói rõ ràng kia mà?!
Hà Nhị Lang cùng Hà lão đầu nghe vậy ngơ ngác nhìn nhau.
Hà lão đầu vội vàng oán trách cháu mình một phen, sau đó nhìn Tần Lâm tươi cười nịnh nọt:
– Tần tiểu ca giơ cao đánh khẽ, điệt nhi ta là kẻ quê mùa không hiểu chuyện…
Tần Lâm cười lạnh liên tục:
– Không hiểu chuyện ư? Chỉ sợ là quá hiểu chuyện mới đúng!
Vừa dứt lời, dao mổ lóe hàn quang cắt vào thi thể, giống như hồ điệp xuyên hoa trên dưới tung bay, soạt soạt mấy dao đã mổ ra cổ họng và dạ dày thi thể.
Chỉ thấy bên trong thực quản màu vàng sẫm còn có chút nước thuốc màu nâu, nhưng trong dạ dày lại trống trơn không có gì.
Không đợi Tần Lâm đưa ra kết luận, Thạch Vi cùng Tiêu Ngọ Tác đồng thanh kêu lên:
– Nước thuốc là sau khi chết mới rót vào!
Tần Lâm cố làm ra vẻ kinh ngạc nói:
– Không thể nào, người đã chết còn có thể uống thuốc được sao, chẳng lẽ là cương thi sống lại?
Hà lão đầu nóng nảy, nắm vai Hà Nhị Lang lắc lia lịa:
– Ngươi nói cho rõ ràng một chút, đã xảy ra chuyện gì? Tất cả già trẻ trong thôn vì ngươi chạy hơn mười dặm đường tới trong thành, đã bị ngươi lừa gạt hay sao?
Sắc mặt Hà Nhị Lang thoạt xanh thoạt trắng, sự thật đã rành rành không thể chối cải, bắp chân mềm nhũn chán nản ngã ngồi ra đất, thở dài nói:
– Xin lỗi, Thất bá. Là tiểu điệt rót thuốc cho cha, muốn tìm y quán Lý thị lấy ít tiền…
Hà lão đầu hận cháu mình ngỗ nghịch, tát cho y một bạt tai:
– Một trăm trượng, sung quân ba ngàn dặm!
Nhưng bọn họ không nghĩ tới hậu quả còn nghiêm trọng hơn.
Lúc này sự việc đã trở nên nước cạn lòi đá, Trương Công Ngư lại dẫn dắt mọi người tiến vào lều, Tri Châu Đại lão gia lấy lại quan uy, cao giọng hỏi:
– Âm mưu lường gạt, khiến cho thi thể thân phận tàn hủy, phải bị tội gì?
Hình Phòng Ty Lại vội vàng bẩm:
– Nếu tàn hủy tử thi người khác, phạt một trăm trượng, lưu đày ba ngàn dặm, con cháu hủy tử thi ông bà, cha mẹ, chém.
Tần Lâm đang dùng nước trong rửa tay, sau khi nghe nói như thế chân mày cau lại: Luật pháp triều Minh này quả thật thẳng tay, lần này Hà Nhị Lang coi như xong đời.
Vốn là làm hư hại thi thể người khác chẳng qua là chịu một trăm trượng, lưu ba ngàn dặm, nhưng nguyên tắc tông pháp chế độ luật Đại Minh quy định rõ, làm hư hại thi thể cha mẹ ông bà thuộc về đại tội ngỗ nghịch, so với tình huống thông thường phải gia tăng xử phạt, tăng lên thành chém đầu.
Nói cách khác nếu như Tần Lâm giải phẫu không thể phát hiện vấn đề, dựa theo luật pháp người bình thường tàn hủy thi thể, lưu đày ba ngàn dặm. Nhưng phát hiện ra Hà Nhị Lang mượn thi thể lừa gạt, chẳng những Hà Nhị Lang bị phản tọa, còn phải truy cứu tội danh tàn hủy thi thể phụ thân, từ đó chồng tội lên trở thành khai đao vấn trảm.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cẩm Y Vệ Đại Minh - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Tình trạng | Update Phần 70 |
Ngày cập nhật | 03/09/2025 03:33 (GMT+7) |