Được Tần Lâm cứu cấp, tên mập cảm kích rơi nước mắt, lại nghiêm sắc mặt nói:
– Thạch tín có mùi thối của trứng ung, dễ dàng bị phát hiện bên trong thức ăn, chỉ cần bị phát hiện một lần Chu Lư Nhi cũng sẽ không thể tiến hành tội ác thêm lần nữa. Cho nên y mới sử dụng phương pháp bóp chết trước, sau mới rót thạch tín.
Nghe Lục Viễn Chí phân tích, Trương Công Ngư, Thôi Bộ Đầu đều cảm thấy có đạo lý, bọn nha dịch run xích sắt lên loảng xoảng, chuẩn bị trói Chu Lư Nhi lại. Mà Chu Lư Nhi mới vừa rồi còn chuẩn bị lãnh tiền thưởng tố giác, hiện tại đã nằm co quắp trên mặt đất, miệng không ngừng kêu lên oan uổng.
Lục Viễn Chí hồng quang đầy mặt, tiến tới bên người Tần Lâm, vui vẻ hỏi:
– Sao hả, không làm mất thể diện Tần Đại ca chứ? Khi nào chiêu mộ đệ làm Cẩm Y Vệ đi, làm quân dư thủ hạ của Tần Đại ca cũng được.
Tần Lâm đẩy tên mập một cái, cười nói:
– Phân tích cũng không tệ, đáng tiếc còn kém một bước cuối cùng.
– Ủa?
Mặt của Lục Viễn Chí cười cơ hồ tít mắt lập tức trở nên ủ rũ.
Bọn Trương Công Ngư đang chuẩn bị bắt người trở về châu nha dừng tay lại, dân chúng cũng trợn trừng đôi mắt, tất cả mọi người đều cảm thấy Lục Viễn Chí phân tích đã rất tinh diệu, vì sao vẫn chưa phải là chân tướng của vụ án như vậy?
Tần Lâm cười cười, vỗ vỗ vai của tên mập:
– Nếu như dựa theo cách nói của ngươi, tên tội phạm thiết kế ra vụ án này thật sự là vô cùng giảo hoạt, âm hiểm, dùng hai loại thủ đoạn giết người thật giả để che giấu tội mình, đồng thời giá họa cho một nữ tử yếu đuối như Tuyết Hoa tẩu, mà mình thủy chung tránh ở sau lưng, có thể không bị quan phủ nghi ngờ, có đúng hay không?
Lục Viễn Chí gật đầu một cái, cảm thấy tội phạm vụ án này quả thật hết sức giảo hoạt âm độc.
Tần Lâm nói tới chỗ này chỉ lắc đầu:
– Như vậy Chu Lư Nhi nghĩ hết biện pháp tránh hiềm nghi cho mình, giá họa cho Tuyết Hoa tẩu, rồi lại tự mình ra mặt đến châu nha tố cáo, bộc lộ ra ý đồ tham lam tiền thưởng. Cách làm giống như cởi trần ra trận như vậy, chẳng phải là vô cùng mâu thuẫn với tính cách âm hiểm xảo trá mà chúng ta phân tích trước đó, chẳng phải là trước sau tưởng như hai người?
Tên mập sờ mũi một cái, trầm tư một hồi đã cảm thấy thật sự có chút không ổn: Trước đó tiến hành một loạt thủ đoạn phạm tội, giá họa như vậy, Chu Lư Nhi thật sự được xưng bốn chữ lão gian cự hoạt. Rồi sau đó lại tự thân xuất mã đi châu nha tố cáo, quá mức kích động vội vàng, rất giống một thanh niên lỗ mãng, hành động trước sau hoàn toàn không khớp.
– Hung thủ thật sự một mực núp ở sau lưng đám người, tự cho là mình phạm tội kín đáo nước chảy không lọt, không hề biết đã sớm lộ ra sơ hở…
Tần Lâm giễu cợt mỉm cười, ánh mắt quét qua đám người, giống như một mũi dùi sắc nhọn dán vào mặt của Giải lão Đại.
Dưới ánh mặt trời sáng chói, Giải lão Đại bị ánh mắt như hàn băng này nhìn tới, không nhịn được cả người phát lạnh, bất chấp ánh mắt kinh ngạc của dân chúng cao giọng hỏi:
– Ngươi nói không phải là Chu Lư Nhi giết người, có chứng cứ gì?
Tần Lâm ung dung điềm tĩnh, ngón tay dứ dứ giữa không trung:
– Nếu như là bị độc giết, bởi vì có thể hạ thạch tín trước vào lu nước hay phòng bếp, không thể xác định cụ thể thời gian gây án, nhưng xác định là bóp chết, thời gian gây án có thể xác định rõ ràng. Tuyết Hoa tẩu, ngày hôm qua nam nhân của nàng chết đi lúc nào?
Tuyết Hoa tẩu không chậm trễ chút nào trả lời là giữa giờ Dậu ngày hôm qua (khoảng 18h), bởi vì buổi chiều lão bà bà dẫn hai cháu đi tán dóc hóng mát ngoài phố, nàng đi chợ Nam mua đường, gạo để làm tuyết hoa cao. Cuối giờ Thân ra khỏi cửa, giờ Dậu ba khắc về đến nhà chỉ thấy trượng phu chết ở trên giường. Bởi vì trên con đường này có hòa thượng tới Long Nham tự hóa duyên gõ mõ báo canh giờ, cho nên nhớ hết sức rõ ràng.
Không cần Tần Lâm hỏi, Chu Lư Nhi đã lộ vẻ vui mừng. Ngày hôm qua từ buổi trưa đến giờ Tuất y bận rộn ở một nhà khác tẫn liệm người chết, mấy chục con mắt thân thích, hàng xóm nhà kia đều nhìn thấy, tuyệt đối không có thời gian gây án.
Ngoài Chu Lư Nhi ra, hung thủ còn là ai nữa?
– Thật ra thì Ngụy A Tứ chết, trừ Chu Lư Nhi có thể có được lợi nhờ tố cáo ra, còn có người có thể lấy được ích lợi…
Tần Lâm chậm rãi đi thong thả bước, bắt đầu phân tích:
– Mọi người đều biết, Ngụy gia trừ hai người chỉ còn lại lão bà bà cùng hai đứa bé, nếu như trượng phu qua đời, Tuyết Hoa tẩu lại bởi vì phạm tội bị chính pháp, như vậy sẽ không có năng lực tự lo liệu. Già trẻ ba người là người ngoại địa ở Kỳ Châu vừa không có thân thích có thể nương nhờ, cũng sẽ bị quan phủ đưa vào Dưỡng Tể viện nuôi dưỡng. Mà tòa tiểu viện mặt tiền đường này sẽ bị tịch thu sung công, tiếp theo bị quan phủ phát mãi…
Tuyết Hoa tẩu nghe đến đó đã hiểu ai là cừu nhân giết chồng, trong đôi mắt lóe lên ngọn lửa nhìn chằm chằm Giải lão Đại, nghiến răng một cái nói:
– Thì ra là ngươi!
Mặc dù nhà Giải lão Đại lớn gấp ba nhà Ngụy gia, nhưng diện tích mặt tiền lại bằng nhau. Hơn nữa bởi vì nhà y có hình chữ L, cho nên muốn cho thuê hoặc bán đi cũng không thuận tiện.
Cho nên Giải lão Đại vẫn muốn mua tiểu viện Ngụy gia, như vậy nhà của y sẽ hóa thành một ngôi đại viện vuông vức to lớn ở mặt tiền đường, giá trị sẽ tăng lên gấp nhiều lần.
Nhưng lúc này triều Đại Minh thái bình đã lâu, Kỳ Châu nằm trên con đường thủy đạo hoàng kim Trường Giang chảy qua, lại có rất nhiều vương phủ, Quận Chúa phủ, Trấn Quốc tướng quân phủ, Phụ Quốc tướng quân phủ thuộc hệ Kinh Vương, buôn bán cực kỳ phát đạt, dân chúng có cửa hàng trong tay cũng không chịu bán ra dễ dàng, điểm tâm Ngụy gia làm ăn vô cùng phát đạt, làm sao chịu bán nhà mình. Giải lão Đại ra giá đến một trăm hai mươi lượng, Ngụy gia cũng không đáp ứng.
Giải lão Đại năm lần bảy lượt quấy rầy đã sớm làm phiền Tuyết Hoa tẩu, bây giờ Tần Lâm lên tiếng phân tích, Tuyết Hoa tẩu nhất thời sáng tỏ đầu đuôi, khóc nhào qua muốn liều mạng cùng cừu nhân.
Tần Lâm ra dấu, Thôi Bộ Đầu lập tức quát mấy nữ dịch ngăn Tuyết Hoa tẩu lại.
Dân chúng nghe được Tần Lâm phân tích, lập tức né tránh Giải lão Đại giống như tránh né như ôn dịch, tạo thành một khoảng đất trống ở xung quanh y. Mới vừa rồi y còn núp ở trong đám người tự mình đắc ý, chợt bại lộ ra giữa ban ngày ban mặt, không có chỗ nào lẩn trốn.
– Thật ra thì ngươi đã sớm lộ ra sơ hở rồi…
Tần Lâm cười ý vị sâu xa, lúc đầu hắn tới nơi này để mua nhà, Giải lão Đại nhìn thấy là nha dịch đã tiến tới hỏi, thật ra thì khi đó vụ án còn chưa có truyền ra, vì sao y lại biết được?
– Ngươi không có chứng cứ!
Giải lão Đại lè lưỡi liếm liếm môi đột nhiên trở nên khô khốc, cố gắng cãi chày cãi cối:
– Chiều hôm qua ta một mực ngủ ở nhà!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cẩm Y Vệ Đại Minh - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Tình trạng | Update Phần 115 |
Ngày cập nhật | 07/09/2025 03:33 (GMT+7) |