Truyện sex ở trang web truyensextv2.cc tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv99.com là trang web dự phòng của website truyensextv2.cc, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv2.cc tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Chinh phục mẹ xinh » Phần 29

Chinh phục mẹ xinh - Tác giả Cửu Long Di Quan


Update Phần 43

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.cc, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 29: Chinh Phục Mẹ Xinh Khó Tính (3. 6) – Xong rồi, liệt dương

Bàn tay nhỏ nhắn của Như Ý nắm lấy dương vật mềm oặt, vừa xoa vừa nắn, nhưng vẫn không thấy phản ứng. Nó bĩu môi, rồi rút tay ra. “Vẫn chưa hồi phục à?”

Tôi cũng không biết nên giải thích với cô ấy thế nào, chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông, lại không thể trực tiếp thừa nhận, đành phải tùy tiện kiếm cớ: “Bác sĩ nói còn cần một thời gian nữa mới hồi phục. Lâu lắm rồi không dùng, có thể hơi chậm chạp một chút. Hay là… thế này đi, em dùng miệng giúp anh một chút, xem có được không?”

“Dùng miệng?” Như Ý hơi nghi ngờ nhìn tôi.

“Em là vợ của anh mà! Đây là lúc em thể hiện bản lĩnh đấy, em giúp anh ‘dựng’ lên, anh mới có thể phục vụ em tốt hơn chứ. Anh tốt thì em cũng tốt, đúng không?” Lòng tôi hoảng loạn vô cùng, miệng thì cứ nói năng linh tinh.

Như Ý liếc mắt nhìn tôi, đột nhiên không nhịn được cười nói: “Anh không lẽ nào lại bị ‘cái đó’ rồi chứ?”

“Cái gì cơ?”

“Chính là cái đó… không được nữa, liệt dương.” Nói xong, Như Ý không nhịn được che miệng cười.

“Nói bậy! Anh làm sao có thể bị liệt dương được chứ? Em học đâu ra cái kiểu nói năng khó nghe thế hả. Anh không chơi với em nữa, em đi đi, em đi đi!” Tôi kéo cô ấy từ trên giường dậy, đẩy ra ngoài cửa.

Như Ý hai tay chống vào cửa phòng, nói gì cũng không chịu đi ra, luôn miệng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi! Là em nói bậy! Em sai rồi, em sai rồi, được chưa ạ.”

“Anh nói Như Ý này, em đừng có đùa kiểu đó với anh nữa nhé, anh bây giờ đang trong giai đoạn hồi phục, nhát gan lắm, không chịu nổi sự dọa dẫm như vậy đâu. Em mà thật sự dọa anh thành liệt dương, em sẽ phải ở vậy cả đời đấy.”

“Vâng. Em biết, em biết.” Như Ý vẻ mặt nghiêm túc liên tục gật đầu, nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi cuối cùng vẫn không nhịn được bật cười thành tiếng.

Tôi cũng hết cách với cô ấy, chuyện này đúng là mất mặt thật. Tôi dùng tay che mặt, lắc đầu thở dài. Như Ý vội vàng khuyên bảo: “Không sao đâu, không sao đâu, cho dù anh thật sự không được nữa, em cũng không thể nào ghét bỏ anh được.”

Được rồi, hôm nay xem như đã mất hết mặt mũi trước mặt cô ấy rồi. Tôi đường hoàng ngồi xuống mép giường, hai chân dang ra, chỉ vào trong quần, tức giận nói: “Bớt nói nhảm đi! Liếm!”

Như Ý vội vàng làm ra vẻ một cô vợ bé bị khinh miệt, ngồi xổm trước mặt tôi, gật đầu nói: “Dạ dạ, anh là đại gia, em không dám trêu vào.” Vừa nói, một bên đưa tay kéo cả quần lẫn quần lót của tôi xuống, để lộ “cậu em nhỏ” mềm oặt như con rắn da.

Như Ý ngẩng đầu nhìn tôi, đột nhiên dùng tay khẽ búng vào “cậu em nhỏ” một cái. Tôi đau đến “Ối” một tiếng, nhìn cô ấy chằm chằm nói: “Em có bệnh à? Đau!”

Như Ý cười gian nói: “Bình thường thì oai phong lẫm liệt, vênh váo tự đắc lắm cơ mà, bây giờ thì ngoan rồi nhé.”

Tôi cũng không biết nên đáp trả cô ấy thế nào, nhịn một lúc lâu rồi hừ một tiếng cười nói: “Đi, em bây giờ (đắc ý) lắm nhỉ, đợi nó ‘dựng’ lên rồi, có lúc em phải chịu đựng đấy.”

Như Ý đưa tay nắm lấy túi tinh hoàn, cân nhắc rồi cười nhạo: “Vậy xin nhờ nó nhanh lên một chút, em đều không đợi kịp nữa rồi.”

“Này! Như Ý, em phản rồi phải không? Ở đâu ra lắm lời thế, mau liếm đi.”

Như Ý lè lưỡi trêu tôi một cái, rồi thân trên nghiêng về phía trước, cúi đầu chôn vào trong quần tôi. Tay phải đỡ lấy dương vật mềm oặt, miệng nhỏ khẽ mở, ngậm đầu dương vật vào miệng, một đôi mắt ngấn nước, luôn ngước lên, nhìn tôi chằm chằm. Trước kia tôi cũng đã nhờ cô ấy “thổi kèn” rất nhiều lần rồi, nhưng trong trạng thái mềm nhũn như thế này mà tiến vào miệng nhỏ của cô ấy thì vẫn là lần đầu tiên, cảm giác đó thật vô cùng kỳ diệu.

Tôi cúi đầu nhìn cô ấy, không khỏi hỏi một câu: “Cảm giác thế nào?”

Như Ý ngước mắt nhìn tôi, miệng ngậm dương vật, lẩm bẩm: “Ghê tởm thật.”

“Ghê tởm?”

Như Ý ngẩng đầu lên, nhíu mày nói: “Lúc cương cứng thì đã đủ ghê tởm rồi, mềm oặt thế này thì càng ghê tởm hơn.”

Hôm nay xem như tôi đã chịu thua trong tay cô ấy rồi. Lòng tôi giận không có chỗ trút, dùng tay ấn đầu nhỏ của cô ấy xuống, dùng sức ấn ngược lại, lớn tiếng nói: “Ít nói nhảm đi, mau liếm đi.”

Như Ý đỡ lấy dương vật, há miệng định ngậm vào thì bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: “Em giúp anh liếm cả buổi rồi, sao anh một chút phản ứng cũng không có thế?”

Mặt tôi nóng bừng lên vì những lời này của cô ấy, vội vàng kiếm cớ: “Vậy còn không phải tại em liếm không đủ nghiêm túc sao, em không thể cứ ngậm không như vậy được, em phải có chút kỹ xảo chứ.”

Như Ý bất mãn bĩu môi, lại một lần nữa ngậm dương vật vào miệng, vừa mút vừa liếm, thỉnh thoảng lại đưa đầu lưỡi ra, khiêu khích lỗ tiểu ở đầu dương vật, có thể nói là đủ mọi kỹ năng đều đã dùng hết. Tôi nín thở, tưởng tượng dồn khí xuống đan điền, kẹp chặt hậu môn, dùng sức co rút, dương vật hình như có một chút phản ứng, nhưng vẫn cứ yếu ớt, không thể nào cương cứng lên được.

Càng như thế, lòng tôi lại càng hoảng sợ. Dương vật vừa mới ngóc đầu lên một chút lại mềm oặt trở lại. Như Ý vất vả ngậm cả buổi mà vẫn không có kết quả, cuối cùng ngẩng đầu lên, oan ức nhìn tôi, nói: “Em cố gắng hết sức rồi.”

Tôi khóc nấc lên một tiếng rồi nằm vật ra giường. Như Ý có lẽ cũng cảm nhận được sự nghiêm trọng của vấn đề, vội vàng ghé sát vào người tôi, an ủi: “Anh đừng lo lắng, đây có lẽ là do vết thương của anh vẫn chưa lành hẳn, chưa hoàn toàn hồi phục thôi.”

Tôi quay đầu nhìn cô ấy, hỏi: “Vậy khi nào anh mới có thể khỏi hẳn được?”

Như Ý khó xử, ấp úng một hồi rồi nói: “Cái đó… có thể phải tư vấn bác sĩ một chút.”

“Vậy lỡ như, cả đời này anh đều không hồi phục được thì sao?”

“Đừng nói những lời chán nản như vậy.” Như Ý nhẹ nhàng vuốt ve má tôi, khẽ khàng an ủi: “Anh nhất định sẽ khỏi mà, anh phải tin tưởng chính mình. Hơn nữa, y học bây giờ tân tiến như vậy rồi, bệnh gì cũng có thể chữa khỏi được.”

“Ừm.” Tôi cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.

Như Ý ghé sát vào tai tôi, nhỏ giọng nói: “Đến lúc đó, anh lại có thể tha hồ ‘chơi’ em rồi.” Dứt lời, mặt cô ấy đỏ bừng, dúi đầu vào lòng tôi.

Lòng tôi rất cảm động, nhớ lại những việc mình đã làm, không khỏi nảy sinh cảm giác tội lỗi. Ôm vai cô ấy, tôi nói: “Như Ý, em thật sự là một cô gái tốt. Gặp được em là phúc lớn nhất đời này của anh.”

Mặt Như Ý dúi vào ngực tôi, giọng nghèn nghẹn nói: “Ghê tởm.”

“Cái gì ghê tởm?”

“Lời anh nói thật ghê tởm.”

“Đây là lời thật lòng mà.”

“Từ miệng anh nói ra, cảm giác đặc biệt giả tạo.”

Tôi bây giờ chỉ nghĩ đến việc có thể hồi phục hay không, cũng không có tâm trạng cãi nhau với cô ấy. Cô ấy có thể quan tâm đến lòng tự trọng của tôi, tôi thật sự rất cảm kích, nhưng chuyện này tạm thời thì được, chứ cả đời đều như vậy thì không phải thật sự thành thái giám rồi sao? Cuộc sống của tôi còn có ý nghĩa gì nữa?

Buổi tối về nhà, mẹ đang nấu cơm trong bếp. Nghe thấy cửa phòng mở, mẹ thăm dò nhìn ra, hỏi: “Đi đâu về đấy? Sao mới về?”

“Con với Như Ý ra ngoài đi dạo một vòng.” Tôi thuận miệng trả lời rồi trở về phòng ngủ, nằm vật ra giường, lấy điện thoại ra bắt đầu tìm kiếm. Mấy ngày nay tôi đã tra cứu rất nhiều, về cơ bản sắp thành nửa bác sĩ nam khoa rồi.

Tôi đánh giá tình hình hiện tại của mình, chắc là do quá lo lắng gây ra, thuộc về phạm trù tâm lý. Vốn định nhờ Như Ý giúp kích thích một chút, ham muốn tình dục trỗi dậy thì tự nhiên sẽ tốt lên. Nhưng không ngờ, một chút tác dụng cũng không có. Chẳng lẽ, Như Ý đối với tôi đã không thể nào làm tôi nảy sinh ham muốn nguyên thủy được nữa sao?

Vậy thì ai còn có thể giúp được đây? Trong đầu tôi, người đầu tiên nghĩ đến chính là mẹ, nhưng chuyện này nhắc cũng không cần phải nhắc, quỷ cũng biết chắc chắn là không xong rồi. Vậy thì chỉ còn lại Huyền My và Mỹ Na. Huyền My? Huyền My… thôi bỏ đi. Mỹ Na? Nó chắc chắn sẽ đồng ý giúp tôi, hơn nữa với thủ đoạn của nó, nhất định có thể kích thích được ham muốn tình dục của tôi, không chừng sẽ tốt lên ngay lập tức. Nhưng mà… bảo tôi đi cầu xin nó à? Tôi thà cứ “liệt” mãi như vậy còn hơn, chứ không chịu hạ mình như thế.

Ngoài ra, thứ có thể kích thích tôi nhất, có lẽ chính là đôi tất “nguyên vị” của mẹ. Nhưng mà, nếu để mẹ biết, chắc chắn sẽ càng thêm ghét bỏ tôi. Không! Đây là vì chữa bệnh cho tôi, đây là vì hạnh phúc nửa đời sau của tôi, mẹ sẽ hiểu mà!

Lúc ăn cơm chiều, mẹ thấy tôi rầu rĩ không vui, hỏi: “Sao thế? Cơm cũng không ăn được mấy miếng.”

Đầu óc tôi toàn nghĩ đến việc làm thế nào để lấy được đôi tất “nguyên vị” của mẹ. Chuyện này chắc chắn không thể nào nói thẳng với mẹ được, e là mẹ cũng không chịu đưa. Tôi tùy tiện tìm một cái cớ: “Dạ dày có chút khó chịu.”

“Là tiêu hóa không tốt sao? Trong phòng mẹ có thuốc tiêu hóa đấy, con có muốn ăn hai viên không?”

“Không cần đâu ạ, thật ra cũng không có chuyện gì lớn lắm.”

Sau bữa cơm chiều, tôi không về phòng ngủ đọc sách mà nói là ở phòng khách xem TV, nghỉ ngơi một lát. Thực ra là đang tìm thời cơ, muốn trộm lấy đôi tất “nguyên vị” của mẹ. Đôi quần tất màu da mẹ mặc đi làm hôm nay rất đẹp, màu sắc đều đặn tự nhiên, có một chút hiệu ứng làm trắng mờ ảo, siêu mỏng trong suốt, trông vô cùng mịn màng tinh tế.

Từ sau khi bị thương ở chỗ đó, tôi đã rất lâu rồi không cố ý chú ý đến đôi tất chân trên người mẹ. Trước đây tôi đều cố tình né tránh, cố gắng không để bị kích thích, nhưng bây giờ lại khác, tôi cần phải có nhiều kích thích hơn nữa.

Tôi đi qua đi lại trong phòng, vẫn không tìm được cơ hội. Đôi tất “nguyên vị” đó của mẹ rốt cuộc để ở đâu rồi nhỉ? Đi qua đi lại hơn nửa tiếng, mẹ cuối cùng không nhịn được nữa, hỏi: “Con làm gì thế? Cứ đi tới đi lui hoài vậy?”

“Mẹ ơi, mẹ ăn cơm xong rồi, có muốn xuống dưới đi dạo một chút không ạ?”

Mẹ liếc tôi một cái, cảnh giác hỏi: “Con lại giở trò quỷ gì nữa đấy hả?”

“Con có thể có mưu mẹo gì chứ, chỉ là nghĩ mẹ hình như rất lâu rồi không đi khiêu vũ với dì Tâm.”

“Mẹ có đi khiêu vũ hay không cũng cần con phải quản à?” Mẹ đối với tôi thật sự quá hiểu rồi, tùy tiện nói một câu cũng có thể làm mẹ cảnh giác.

Thật sự không tìm được cơ hội, cuối cùng bị đuổi về phòng học bài. Tôi cân nhắc tới lui, cảm thấy có chút không đáng tin cậy. Thật sự không được, dứt khoát nói thẳng với mẹ cho xong. Nhưng mà, tôi vẫn không hạ được quyết tâm. Cũng không biết tại sao, chuyện này tôi thà để Như Ý biết chứ cũng không muốn để mẹ biết.

Lại lơ ngơ trôi qua hai ngày, “cậu em nhỏ” vẫn không có dấu hiệu cương cứng. Lòng tôi ngày càng sốt ruột, cảm thấy chuyện này không thể nào kéo dài thêm được nữa. Hôm nay ăn cơm tối xong, mẹ thay đồ thể thao, chắc là định ra ngoài vận động. Cơ hội này của tôi đã chờ đợi từ lâu. Mẹ hôm nay lúc đi làm vừa hay mặc một chiếc quần tất lụa màu đen mỏng manh sáng bóng, trơn láng tinh tế. Sau khi về nhà liền cởi ra, bây giờ chắc là đang để trong phòng ngủ của mẹ.

Đợi mẹ đi rồi, tôi luôn miệng xác nhận không có nguy hiểm mới lén lút đi đến trước cửa phòng ngủ của mẹ. Mẹ bây giờ mỗi lần ra ngoài đều có thói quen khóa cửa phòng ngủ, cũng may tôi từ nhỏ đã luyện được tài mở khóa rất giỏi.

Mở cửa phòng, tôi chạy vào phòng ngủ của mẹ, ngửi thấy mùi hương còn vương lại trong phòng, là mùi hương trên người mẹ. Thật lâu lắm rồi không làm chuyện này, cảm giác kích thích, hưng phấn lại mang một chút căng thẳng đó quả thực quá quen thuộc. Tôi nhắm mắt say sưa một lát rồi bắt đầu tìm kiếm trong phòng. Cũng may căn phòng không lớn, có lẽ vì đã khóa cửa phòng cẩn thận nên mẹ tương đối yên tâm, cho nên đã để quần áo vừa thay ra trên móc áo ở mép giường, còn áo lót, quần lót và quần tất thì tất cả đều đặt trong giỏ đựng đồ giặt ở mép giường.

Tôi khẩn cấp không chờ được cầm lấy đôi quần tất màu đen “nguyên vị” của mẹ, đặt lên mũi, tham lam hít một hơi thật sâu. Mùi hương quen thuộc đó làm tôi toàn thân khô nóng, chỉ cảm thấy một luồng điện tê dại từ sau lưng xộc lên đến đỉnh đầu, kích động đến mức người run lên mấy cái.

Tôi có thể cảm nhận được, đũng quần có một đốm lửa đang từ từ bùng cháy, dương vật vốn mềm oặt như đang từ từ ngóc đầu dậy. Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, người tôi giật bắn một cái. Vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mẹ vẻ mặt kinh ngạc đứng ở trước cửa, còn tôi thì hai tay đang nâng đôi tất “nguyên vị” của mẹ.

Một lúc sau, mẹ tức giận hét lên: “An Đông, con đang làm gì đấy?”

“Mẹ ơi, con… mẹ nghe con giải thích.” Tôi sợ đến mức bắp chân run rẩy, dương vật vừa mới có chút khởi sắc lại mềm oặt trở lại.

… Nửa tiếng sau, mẹ ngồi trên sofa phòng khách, tay chống trán, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Tôi đã nói rõ đầu đuôi sự việc rồi. Mẹ sau khi nghe xong, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài nói: “Bác sĩ cũng đã nói với con bao nhiêu lần rồi, giai đoạn hồi phục sẽ có một chút trở ngại, con không cần phải có áp lực tâm lý.”

Tôi đi qua đi lại trong phòng khách, tâm trạng bồn chồn nói: “Con biết, con cũng không muốn có áp lực tâm lý đâu. Nhưng đàn ông nào mà có thể rộng lượng như vậy, có thể nhìn thoáng chuyện này được chứ. Mẹ ơi, mẹ phải giúp con.”

Không biết mẹ có hiểu lầm ý tôi không, mẹ nhíu mày, ghét bỏ nói: “Mẹ giúp con thế nào được?”

“Con cũng không biết, con bây giờ thật sự rất phiền! Mẹ ơi, lỡ như sau này con không khỏi được, con biết phải làm sao bây giờ?”

Mẹ trầm ngâm một lúc rồi nói: “Hay là thế này đi, sáng mai mẹ giúp con xin nghỉ ở trường nửa ngày, mẹ đưa con đi gặp bác sĩ.”

Tôi ngơ ngác hỏi: “Bác sĩ đó có thể chữa khỏi cho con sao?”

“Mẹ làm sao mà biết được? Ít nhất cũng phải đi xem rồi mới nói được chứ.”

“Dạ…” Tôi gục đầu xuống, như cà tím bị sương đánh.

“Ngẩng đầu lên, giống đàn ông một chút xem nào.” Mẹ mắng: “Chút chuyện nhỏ như vậy mà đã dọa con vỡ mật rồi à?”

Tôi cười khổ nói: “Con cũng không biết con bây giờ cólà đàn ông không nữa. Con mà thật sự không được nữa thì có gan cũng chẳng để làm gì.”

Mẹ dở khóc dở cười nói: “Con suốt ngày, đầu óc ngoài chuyện này ra thì không còn theo đuổi gì khác nữa à?”

“Ấm no thì nghĩ đến dâm dục, ăn uống no đủ rồi thì lại nghĩ đến chuyện sinh sản con cái, đây không phải là bản năng của con người sao.”

Mẹ cười nhạo: “Đi, con mà còn không lải nhải nữa thì chứng tỏ con vẫn chưa hoàn toàn suy sụp.”

“Con sắp suy sụp đến nơi rồi…” Tôi lẩm bẩm một câu rồi xoay người định về phòng thì mẹ đột nhiên gọi tôi lại. Tôi quay đầu nhìn lại, thấy mẹ há miệng định nói rồi lại thôi, cuối cùng khoát tay: “Được rồi, không có gì, con về đi.”

Lòng tôi thầm cân nhắc, mẹ rốt cuộc định nói gì với tôi nhỉ? Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ là liên quan đến việc trộm quần tất, muốn cảnh cáo tôi, nhưng tôi bây giờ đang trong tình trạng này, e là mẹ cũng không tiện mở miệng mắng tôi.

… Mẹ xin nghỉ cho tôi ở trường, sáng sớm hôm sau liền đưa tôi đi bệnh viện. Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nói tôi hồi phục rất tốt, cũng không có biến chứng gì về sinh lý, chỉ là do lo lắng kéo dài, áp lực tâm lý quá lớn gây ra. Tôi dù sao còn rất trẻ, muốn hồi phục cũng không khó, chỉ cần thả lỏng tâm trạng, không nghĩ quá nhiều, bình thường rèn luyện thân thể nhiều hơn thì sẽ nhanh chóng hồi phục. Mặt khác, có thể tiếp nhận một chút kích thích tình dục một cách thích hợp, nhưng không nên quá chìm đắm. Cuối cùng lại kê cho tôi ít thuốc Đông y, dùng để bồi bổ cơ thể.

Tôi cũng không biết bác sĩ có phải đang an ủi tôi không, tôi bây giờ bệnh đa nghi ngày càng nghiêm trọng rồi. Trên đường về, mẹ tay cầm vô lăng, liếc mắt nhìn tôi một cái. Thấy tôi hai tay ôm ngực, thờ ơ dựa vào cửa kính xe, mẹ hỏi: “Có suy nghĩ gì không?”

“Không có suy nghĩ gì cả, cảm giác bác sĩ đó nói cũng như không nói vậy.” Tôi uể oải đáp.

“Con phấn chấn lên một chút đi, con bộ dạng này thì làm sao mà tốt lên được? Bác sĩ không phải nói rồi sao, phải thả lỏng, không được có áp lực.”

Tôi đổi tư thế, thở dài một hơi: “Mẹ nói bao nhiêu lần rồi, con không muốn có áp lực, nhưng áp lực cứ tìm đến con hoài, con biết làm sao bây giờ.”

Im lặng một lát, mẹ nói: “Bác sĩ không phải nói sao, bảo con bình thường rèn luyện thân thể nhiều hơn. Hay là thế này đi, bắt đầu từ ngày mai, con dậy sớm một chút, ra ngoài chạy bộ.”

Tôi nghiêng đầu sang một bên, cau mày, nhìn mẹ: “Chạy bộ? Có tác dụng không?”

“Có tác dụng hay không thì chưa biết, nhưng đối với sức khỏe của con lúc nào cũng tốt cả.”

“Dậy sớm được rồi, còn phải đọc bài buổi sáng nữa, mẹ bây giờ lại còn muốn con chạy bộ buổi sáng.”

Mẹ mất kiên nhẫn nói: “Con không phải muốn mau chóng khỏe lại sao? Vậy thì đừng có nhiều lời như vậy nữa, nghe lời mẹ đi!”

“Ừm…” Tôi thờ ơ gật gật đầu.

“Đúng rồi.” Mẹ quay đầu liếc nhìn tôi một cái, hỏi: “Ba con tuần sau là kết hôn rồi, con không đi mua bộ quần áo mới à?”

“Mua quần áo mới làm gì? Con lại không đi.” Tôi quay mặt sang một bên.

“Ba con kết hôn, con không đi à?”

“Đó cũng là chồng cũ của mẹ, sao mẹ không đi?”

“Này! Sao lại nói như vậy hả? Muốn ăn đòn phải không?”

Tôi ngồi thẳng người dậy, mất kiên nhẫn nói: “Con không phải đã sớm nói với mẹ rồi sao, con không đi.”

“Con là trưởng nam trong nhà, con mà không đi thì ba con sẽ đau lòng lắm đấy.”

“Nhà cũng mất rồi, con còn làm trưởng nam cái gì nữa.” Tôi lẩm bẩm: “Con không đi, ba con có đau lòng hay không thì con không biết, con chỉ biết, con mà đi rồi thì mẹ chắc chắn sẽ không vui.”

“Mẹ có gì mà không vui chứ?”

“Đây là phản bội! Trần trụi phản bội.”

Mẹ nghiêng người lườm tôi một cái: “Thế này mà cũnglà phản bội à? Mẹ có hẹp hòi đến thế sao?”

“Vâng, mẹ lòng dạ rộng rãi, nhưng con phải trung thành với mẹ chứ!”

Mẹ khinh thường hừ một tiếng: “Mẹ có cần con phải trung thành với mẹ không!”

“Được rồi được rồi, rồi nói sau rồi nói sau.” Tôi thuận miệng nói qua loa.

Mẹ không thèm để ý đến tôi nữa, chuyên tâm lái xe. Im lặng một lúc, tôi do dự mở miệng: “Mẹ ơi, có chuyện này, con muốn nói với mẹ một chút, nhưng mà… ai chà, lại không biết nên nói với mẹ thế nào.”

Mẹ mất kiên nhẫn nói: “Được rồi, có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi, không cần phải vòng vo tam quốc với mẹ làm gì.”

“Cái đó… cái đó…” Tôi hai tay kẹp giữa hai chân, vẻ mặt có chút co quắp cựa quậy, ấp úng một hồi lâu, không biết nên mở lời thế nào. Nhưng nghĩ lại, đã đến nước này rồi, còn có gì mà phải ngượng ngùng nữa. Dứt khoát nói thẳng: “Vừa rồi bác sĩ nói, có thể tiếp nhận một chút kích thích một cách thích hợp…” Tôi lén đánh giá mẹ. Mẹ không lên tiếng, cũng đang liếc mắt nhìn tôi, như đang đợi tôi nói tiếp.

Tôi hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm nói tiếp: “Hai hôm trước Như Ý về, vốn định nhờ nó kích thích con một chút. Ừm… nhưng không có hiệu quả gì cả.”

Mặt mẹ có một chút thay đổi rất nhỏ, nhưng vẫn không nói gì.

“Con vốn đặt hết hy vọng vào người nó, cho rằng nhờ nó kích thích một chút thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả. Nhưng mà…” Im lặng một lúc lâu, mẹ mặt không chút cảm xúc “Ừm” một tiếng, xem ra không có ý định tiếp lời tôi.

Với sự thông minh tài trí của mẹ, tôi chắc chắn mẹ biết ý trong lời nói của tôi. Mẹ chỉ là đang giả vờ ngớ ngẩn, tôi cũng không tiện nói thẳng ra.

… Sáng sớm hôm sau, tôi bị mẹ gọi dậy lúc 5 giờ, ép tôi đi chạy bộ buổi sáng. Tôi cau mày, vẻ mặt cầu xin, một bên ngáp một bên cằn nhằn: “Có phải hơi sớm quá không ạ, con tối qua đọc sách đến khuya, cảm giác vừa mới ngủ thôi.”

“Con còn muốn khỏi bệnh nữa không hả? Bác sĩ bảo con phải rèn luyện… cơ thể.” Nói rồi, mẹ cũng ngáp một cái, xem ra mẹ cũng chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, đang cố gắng ép mình.

Chữa bệnh và đi ngủ, đúng là một sự lựa chọn khó khăn. Tôi từ chối một hồi lâu, vì hạnh phúc nửa đời sau của mình, cuối cùng cắn răng, cố gắng làm mình tỉnh táo, đánh răng rửa mặt rồi thay đồ thể thao.

Mẹ buộc tóc đuôi ngựa, thân trên mặc một chiếc áo lót thể thao bó sát màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo phông thể thao tay ngắn màu xám, hạ thân là quần bó năm phân màu đen, chân đi giày chạy bộ chuyên nghiệp. Trước kia mẹ vì giảm cân nên đã kiên trì chạy bộ buổi sáng một thời gian. Lúc đó tôi vô tư, cũng chạy theo một thời gian. Về sau thì dậy sớm có chút khó khăn, dần dần cũng không còn tiếp tục chạy nữa.

Tôi theo mẹ xuống lầu, rồi theo mẹ làm vài động tác khởi động. Mẹ ưỡn người, đùi phải khuỵu gối về phía trước, chân trái duỗi thẳng, mũi chân chạm đất, một bên ép chân một bên nói với tôi: “Một năm kế hoạch ở mùa xuân, một ngày kế hoạch ở buổi sáng. Chạy bộ buổi sáng có rất nhiều lợi ích, có thể tăng tốc quá trình trao đổi chất, tăng cường sức đề kháng, làm cho con cả một ngày đều ở trong trạng thái tinh thần sung mãn.”

“Dạ…” Tôi không nhịn được lại ngáp một cái, tay phải dụi dụi giọt nước mắt trào ra.

Mẹ đứng dậy làm vài động tác xoay người. Vì áo lót đặc biệt bó sát nên bao bọc lấy bầu ngực lớn căng tròn đầy đặn, lại thêm vòng eo thon thả, càng làm nổi bật bộ ngực to lớn như trái dưa. Cổ áo hình chữ U, da thịt đầy đặn ép vào nhau tạo thành một khe ngực sâu hút mắt đầy gợi cảm. Ánh nắng ban mai rắc lên làn da trắng nõn mịn màng, hiện lên màu vàng mật ong mê người, trông quyến rũ lạ thường.

Tôi theo mẹ làm vài động tác khởi động, mắt lại cứ nhìn chằm chằm vào người mẹ không chớp. Mẹ mỗi lần xoay người, bầu ngực lại theo đó mà lắc lư, đường cong bầu ngực hình trứng thu hết vào mắt, nhìn đến mức tôi hoa cả mắt, cảm giác cơ thể có gì đó đang rục rịch.

“Vận động nhiều cũng có lợi cho đầu óc của con. Lát nữa chạy xong rồi về tắm rửa, ăn sáng xong lại đi học, con sẽ cảm thấy cả một ngày đều rất tỉnh táo.”

Mẹ cúi người, thân trên gập xuống, làm động tác gập người về phía trước. Mặc dù mẹ đã gần bốn mươi tuổi, nhưng bình thường có tập Yoga, cơ thể vô cùng dẻo dai, nửa người trên gần như gập lại, hai tay rất dễ dàng chạm đến mặt đất.

Tôi đứng ở phía sau nghiêng của mẹ, thấy chiếc quần bó sát bao bọc lấy cặp mông đẹp cong lên, tròn trịa gợi cảm. Giữa hai chân, một cái bọc nhỏ nhô ra. Trong đầu tôi không tự chủ được nhớ lại vùng mu “bạch hổ” đầy đặn đó, chỉ cảm thấy người một trận khô nóng, hạ thân như có kiến bò.

Mẹ như cảm nhận được ánh mắt nóng rực của tôi, quay đầu lại, thấy tôi đang ngây người nhìn mẹ, không khỏi một trận tức giận, mắng: “Con đứng ngây ra đó làm gì thế? Theo làm đi chứ!”

“Dạ! Dạ!” Tôi vội vàng gật đầu đáp ứng, để che giấu sự lúng túng, hoảng hốt làm vài động tác duỗi người.

Sau đó, mẹ chạy ở phía trước, tôi theo sau. Hôm nay thời tiết đặc biệt mát mẻ, trên đường có không ít người chạy bộ buổi sáng rèn luyện.

Mẹ một bên chạy một bên nói với tôi: “Đã bắt đầu rồi thì phải kiên trì, mục tiêu mỗi ngày mười cây số. Nhưng con bây giờ thể chất không tốt lắm, mới bắt đầu, mỗi ngày ba năm cây số mà có thể kiên trì được cũng không tệ rồi.”

Tôi hỏi: “Vậy mẹ bây giờ có thể chạy được mấy cây số ạ?”

“Mẹ…” Mẹ suy nghĩ một chút rồi hừ một tiếng: “Mười cây số chắc là không có vấn đề gì đâu.”

Chạy được ba bốn cây số, mẹ bắt đầu thở hổn hển. Tôi thì cũng tạm được, cũng có lẽ là do sự chú ý hoàn toàn tập trung vào chỗ khác, thật sự cũng không thấy mệt lắm. Làn da mẹ vốn trắng như tuyết, vừa ra mồ hôi liền càng thêm trắng nõn. Hai bầu ngực bây giờ quả thật là quá lớn, cho dù có mặc áo lót thể thao, bao bọc rất chặt, nhưng cứ chạy là lại nhấp nhô lên xuống, tạo thành từng đợt sóng sữa trắng nõn. Lại thêm tiếng thở dốc từ đôi môi hồng đào hé mở, không khỏi làm người ta miên man bất định.

Lại chạy một lúc, mẹ cuối cùng không chịu nổi nữa, dừng lại cúi người thở dốc, tay phải mu bàn tay lau đi mồ hôi trên trán. Tôi đứng bên cạnh mẹ, cười nói: “Mười cây số này của mẹ đúng là ngắn thật đấy nhỉ.”

Đối mặt với sự trêu chọc, mẹ liếc tôi một cái, tức giận nói: “Lâu lắm rồi không chạy… có chút… thở không ra hơi.”

“Con mà nói, thể chất này của mẹ cũng nên tăng cường rèn luyện rồi.”

Nghỉ ngơi một lát, mẹ tiếp tục chạy về phía trước. Tôi đi theo bên cạnh mẹ, nhìn trán mẹ rịn đầy mồ hôi, làm da càng thêm trắng nõn, thật muốn đưa tay thay mẹ lau một chút. Nhưng mà, nói đến thể chất của tôi quả thật cũng chẳng ra sao cả, chạy một lúc sau cũng thở không ra hơi.

Tôi và mẹ dừng lại ở ven đường. Mẹ hai tay chống đầu gối, cúi người thở dốc nói: “Hôm nay… trước hết đến đây thôi. Ngày mai… tiếp tục.”

Tầm mắt tôi lúc nào cũng cố ý vô tình liếc về phía ngực mẹ, bỗng nhiên cảm thấy, mỗi ngày buổi sáng chạy bộ một chút cũng thật tốt. Giống như mẹ đã nói, buổi sáng chạy bộ, ra cả người mồ hôi, về tắm rửa, rồi lại ăn sáng, cảm giác thần thanh khí sảng, toàn thân tràn đầy năng lượng. Đột nhiên, tôi đối với việc chữa trị bệnh tật của cơ thể lại tràn đầy hy vọng. Lúc đi học, đầu óc cũng tỉnh táo hơn không ít.

Buổi trưa ở căng tin trường học, người đông nghịt. Sau khi lấy cơm xong, tôi bưng khay cơm tìm chỗ ngồi. Tìm tới tìm lui, ở một góc khuất nhìn thấy Cô Thuỳ Dương. Cô ấy ngồi một mình trước bàn ăn, hai tay chống trán, một tay cầm gọng kính, đồ ăn trước mặt một chút cũng không hề động đến.

Tôi do dự một chút rồi đi tới, hỏi: “Cô ơi, em có thể ngồi đây được không ạ?”

Cô Thuỳ Dương nghe vậy sững người, ngẩng đầu nhìn lại. Tôi đột nhiên phát hiện, cô ấy tuy híp mắt nhưng đã không còn đeo cặp kính dày cộp người lớn đó nữa, gương mặt cô ấy vẫn vô cùng xinh đẹp.

“Ồ, An Đông à.” Cô Thuỳ Dương vội vàng đeo kính vào rồi giọng nhẹ nhàng nói: “Ngồi đi, bên này không có người.”

Tôi ngồi xuống đối diện cô giáo, liếc nhìn đồ ăn của cô ấy một cái, chỉ có một bát cháo và một đĩa rau xào, đến cả món chính cũng không có. Tôi cười hỏi: “Cô ơi, buổi trưa cô chỉ ăn nhiêu đây thôi à?”

“Ừm, cô không đói lắm.” Cô Thuỳ Dương mỉm cười, lại ẩn hiện một chút vẻ ưu tư.

Tôi lấy đũa ra, bắt đầu ăn ngấu nghiến. Cô Thuỳ Dương vẫn không động đũa. Một lát sau, điện thoại có tin nhắn đến, cô ấy cúi đầu liếc nhìn một cái rồi không khỏi thở dài một hơi.

Tôi ngước mắt nhìn cô ấy, hỏi: “Cô ơi, cô trông có vẻ không đói, hình như có tâm sự gì phải không ạ?”

“Ừm?” Cô Thuỳ Dương sững người, hỏi ngược lại: “Cô có tâm sự gì chứ?”

“Cô có tâm sự gì ạ?” Tôi đột nhiên nhớ lại hình ảnh tối hôm đó, cô ấy ở dưới lầu gọi điện thoại cho chồng, cười nói: “Chắc là liên quan đến chuyện tình cảm.”

“Sao em biết?” Cô Thuỳ Dương kinh ngạc nói.

Tôi cười đùa nói: “Mẹ em lúc vừa mới ly hôn, thường xuyên có biểu cảm như cô vậy.”

“Cô có biểu cảm gì chứ?” Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “U uất, oan ức, đặc biệt làm người ta đau lòng.”

Cô Thuỳ Dương nghe vậy mặt đỏ bừng, mắng: “Trẻ con, nói năng linh tinh.” Dừng lại một chút rồi hỏi: “Mẹ em ly hôn rồi à?”

“Vâng! Qua Tết là ly hôn rồi ạ.”

“Tại sao vậy?” Lời vừa ra khỏi miệng, Cô Thuỳ Dương như cảm thấy không nên hỏi, liền vội vàng khoát tay: “Cái này em có thể không nói.”

Chuyện trong nhà xảy ra, quả thật không tiện nói với người ngoài. Tôi cười cười, tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Một lát sau, điện thoại Cô Thuỳ Dương lại có tin nhắn đến. Lần này cô ấy đến cả nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp úp điện thoại xuống bàn.

Tôi do dự một chút rồi hỏi: “Cô ơi, cô rốt cuộc có tâm sự gì thế ạ? Có thể nói với em một chút được không? Biết đâu em có thể giúp cô giải tỏa, giải sầu một chút.”

Cô Thuỳ Dương lườm tôi một cái: “Em có thể giúp cô cái gì chứ?”

“Cô đừng xem thường em nhé, một năm nay em trải qua nhiều chuyện, đến cả phim truyền hình cũng không dám quay như vậy đâu.”

“Có khoa trương như vậy không?”

“Cẩu huyết vô cùng, em kể cho cô nghe.”

Cô Thuỳ Dương đương nhiên không thể nào tin lời tôi nói là thật, mỉm cười rồi bắt đầu cúi đầu ăn cơm. Tôi một bên dùng cơm, một bên lén đánh giá cô ấy. Quả thật có chút hơi mập, nhưng hình thể cũng không bị biến dạng, cũng không cho người ta cảm giác đặc biệt béo phì, cũng được coi là dáng người đều đặn. Nhất là khuôn mặt tròn như trăng rằm đó, mũi thẳng tắp, mắt không lớn nhưng lại vô cùng trong trẻo có thần, lúc nào cũng cười tủm tỉm, trông rất quyến rũ. Da dẻ vừa trắng vừa mềm, như mỡ đông vậy, bốn mươi mấy tuổi rồi mà vẫn trong veo như nước.

Cô Thuỳ Dương không nói chuyện với tôi nữa, vội vàng ăn xong bữa trưa rồi cầm điện thoại rời khỏi căng tin. Nhìn bóng lưng cô ấy rời đi, tôi không khỏi miên man bất định. Mặc dù chưa từng thấy qua dáng vẻ trước kia của Cô Thuỳ Dương, nhưng trẻ hơn mười tuổi thì tuyệt đối là một đại mỹ nhân. Hoặc là, với điều kiện cơ thể của cô ấy, chỉ cần giảm một chút cân nặng thì chắc chắn sẽ xinh đẹp hơn rất nhiều.

Từ hôm đó trở đi, tôi bắt đầu mỗi ngày buổi sáng cùng mẹ chạy bộ rèn luyện. Mặc dù việc ép mình dậy sớm rất đau khổ, nhưng có thể thưởng thức được cảnh đẹp khi mẹ vận động thì vẫn rất làm người ta vui vẻ.

Nhoáng một cái đã hơn nửa tháng trôi qua. Ba tái hôn hôm đó, mặc kệ mẹ nói tôi thế nào, tôi cũng không đi. Huyền My lấy cớ không xin nghỉ được, cũng không đi.

Mỗi ngày buổi sáng cùng mẹ chạy bộ, thể chất của tôi quả thật có chút thay đổi, chạy nhanh hơn trước kia, sức bền cũng tốt hơn. Chỉ là “chuyện đó” vẫn không có chút cải thiện rõ ràng nào, vẫn không thể “cương” lên được. Khoảng thời gian này mẹ lại đưa tôi đi gặp bác sĩ một lần, còn đi làm tư vấn tâm lý, nhưng vẫn không có chút tiến triển nào. Hy vọng dần dần biến thành thất vọng, tôi lại một lần nữa quay trở lại con đường cũ đầy lo lắng bất an. Mất ngủ, lo âu, chột dạ, thấp thỏm không yên, tôi cảm giác cả thế giới đều biến thành màu xám trắng, nào còn tâm trí học hành cho tốt nữa. Lần thi thử gần đây nhất thành tích quả thực vô cùng thê thảm.

Chiều thứ Sáu, về đến nhà, lúc thay giày thì thấy trên sofa có một người đang nằm sấp, mặc một bộ đồ ở nhà rộng thùng thình, bên dưới chỉ mặc một chiếc quần tất màu trắng tinh, hai chân thon thả trắng nõn như tuyết vểnh lên vểnh xuống. Không cần phải nói, nhất định là Huyền My nghỉ về nhà rồi.

Nó liếc nhìn tôi một cái rồi chào một tiếng: “Về rồi à?”

Tôi “Ừm” một tiếng, thay dép xong, đặt cặp sách vào phòng ngủ rồi quay lại phòng khách. Huyền My nghe thấy động tĩnh, cũng không quay đầu lại, tiếp tục nằm sấp trên sofa nghịch điện thoại, thuận miệng hỏi: “Nghe nói anh thi trượt rồi à.”

“Nghe ai nói?”

“Mẹ nói.” Đôi chân nhỏ mang tất trắng của Huyền My vểnh lên, đung đưa trong không trung. Tầm mắt tôi không tự chủ được bị thu hút, lơ đãng nói: “Ừm, trực tiếp tụt xuống hạng hai mươi.”

“Vậy thì thảm thật đấy. Mẹ vừa nhắc đến là lại thở dài rầu rĩ. Anh học lại mà sao thành tích lại ngày càng kém thế này?”

“Ừm… Ai biết được.” Tôi thuận miệng đáp. Vì nó chỉ mặc một chiếc áo ngủ vừa dài vừa rộng, vừa hay che khuất mông, hai chân mang tất trắng, hơi nghiêng người, từ góc độ này của tôi, vừa hay có thể nhìn thấy vùng kín bí ẩn giữa hai chân. Mặc dù hơi tối, nhìn không rõ lắm, nhưng chính cái vẻ đẹp mờ ảo đó lại quyến rũ lạ thường.

“Em phát hiện dạo này anh lúc nào cũng lơ đãng, thờ ơ, có phải có chuyện gì phiền lòng không?”

Tôi nhìn không chớp mắt vào vùng kín của Huyền My, tưởng tượng đến vùng mu trắng nõn mịn màng của thiếu nữ, đôi môi hồng hào như cánh hoa. Mặc dù chưa từng tận mắt nhìn thấy, nhưng chắc hẳn cũng giống như mẹ, là một âm đạo xinh đẹptôi cảm thấy hai má nóng ran, người một trận xao động. Từ sau lưng một luồng hơi nóng lan tỏa đến tận cùng, dương vật mềm oặt trong quần khẽ giật hai cái.

Tôi không khỏi một trận hưng phấn, tập trung tinh thần, dùng sức co rút hậu môn, muốn làm dương vật dựng đứng lên, lấy lại phong độ.

“Có phải là vì chuyện ba kết hôn với mẹ của Mỹ Na không?”

Tôi không thèm để ý đến nó, cứ nhìn chằm chằm vào vùng kín của nó. Trong đầu tưởng tượng nó cứ thế nằm sấp trên sofa, vểnh cặp mông thiếu nữ tròn trịa lên, chiếc quần tất màu trắng cùng quần lót tụt xuống đến giữa hai chân, để lộ âm đạo không lôngtrắng nõn mịn màng. Tôi quỳ gối sau lưng nó, hai tay véo lấy cặp mông nhỏ, nâng dương vật đang cương cứng như sắt lên, áp sát vào âm đạo hồng hào khít khao của thiếu nữ, dùng sức thúc một cái… Có cảm giác rồi!

Huyền My thấy tôi một lúc lâu không có động tĩnh, mạnh mẽ quay đầu lại hỏi: “Hỏi anh đấy!”

Tôi giật nảy mình, vội vàng quay mặt sang một bên. Vừa hay nhìn thấy mẹ đứng ở cửa bếp, đang hung hăng nhìn tôi chằm chằm.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Thông tin truyện
Tên truyện Chinh phục mẹ xinh
Tác giả Cửu Long Di Quan
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Đụ máy bay, Đụ mẹ ruột, Truyện loạn luân
Tình trạng Update Phần 43
Ngày cập nhật 07/06/2025 11:51 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Cửu Long Di Quan

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - phimsex - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân