Bá Chủ Chi Thành, tam nữ Âu Dương Thương Lan, Tuế Nguyệt cùng Lôi Di Quân đưa mắt nhìn nam nhân.
Sau năm năm, các nàng đã hoàn toàn làm chủ sức mạnh Bất Hủ Thần, cả ba liên thủ vẫn có thể đánh với Lạc Nam một trận.
Biết được hắn dựa vào Chung Cực Tế Mệnh Thân, muốn đến nơi bí ẩn nào đó để tìm kiếm Bất Hủ Thần Vật, các nàng lo lắng hắn một mình sẽ gặp nguy hiểm.
“Hiện tại Bá Việt Tông tứ bề thọ địch, vẫn cần các nàng trấn thủ.” Lạc Nam cười nói:
“Ngược lại ta có Bất Hủ Thần Tháp, gặp nguy hiểm viễn độn bỏ trốn vẫn được.”
“Nếu chàng đã quyết định, vậy hành sự cẩn thận.” Các nàng khẽ gật đầu.
Bá Việt Tông thật sự quá quan trọng, không thể xảy ra bất cứ sơ suất nào.
Bởi lẽ Thế Giới Thụ Trận liên kết với Nguyên Giới, nếu nơi này xảy ra vấn đề, Nguyên Giới cũng khó tránh khỏi tai ương.
Ba vị Bất Hủ Thần trấn thủ vẫn là cần thiết.
Trước khi rời đi, Lạc Nam gọi Yêu Luân, Yêu Hồng Lộ đến gặp mình.
“Tông chủ có gì phân phó?” Hai vị Bá Lão cung kính hỏi.
“Các vị còn từng nhìn thấy một nơi thế này chưa?” Lạc Nam nghiêm túc hỏi, Cấm Kỵ Bá Hồn Nhãn chiếu lên.
Ma khí trùng thiên, khắp nơi đều là từng vòng xoáy đen kịt khổng lồ, hàng tỷ mảnh không gian sắc bén vụn vỡ như gương, hoang tàn và đổ nát, chẳng còn lưu lại bất cứ thứ gì dù chỉ là một mẩu xương cốt nhỏ.
Nhưng mà có thể thấy rõ, từng luồng từng luồng Bất Hủ Ma Lực luân chuyển tại nơi này, chứng minh đã từng xảy ra trận chiến cấp độ Bất Hủ.
Yêu Luân và Yêu Hồ Lộ đưa mắt nhìn nhau, hai người đã từng chứng kiến Bất Hủ Thần Chiến huỷ diệt địa bàn của mình nên không quá mức kinh sợ trước khung cảnh trong hình chiếu.
Cả hai chỉ thắc mắc rằng, nó rốt cuộc là ở đâu?
“Có vẻ hai người không biết?” Lạc Nam vuốt cằm.
“Tông chủ thông cảm, Chung Cực Giới quá lớn lại còn ẩn tàng vô số bí cảnh, tầng không gian riêng biệt.” Hai người cười khổ đáp:
“Chúng ta thật sự không có ấn tượng.”
“Ừm.” Lạc Nam gật đầu, cũng chẳng ngoài ý muốn.
Cảnh tượng vừa rồi là thứ hắn nhìn thấy được từ kiện Bất Hủ Thần Vật kia, đó cũng là trí nhớ duy nhất còn sót lại sau khi được cơ duyên từ Chung Cực Tế Mệnh.
Khả năng cao đó là nơi trú ngụ hoặc có liên quan đến nó, hắn phải dựa vào những gì thấy được mà đi tìm.
Trước đó đã hỏi qua Thần Huyền Huân và Kim Thần Nhi nhưng các nàng đều không biết, thế nên hắn lại thử hỏi hai vị cao tầng, dù sao thì bọn hắn đã sống ở Chung Giới Giới rất lâu, hy vọng tìm được manh mối.
Đáng tiếc vẫn không có kết quả.
“Tông chủ đừng thất vọng, ngài có thể đến Thái Cổ Thư Viện tìm mua tin tức.” Yêu Hồng Lộ giải thích nói:
“Thái Cổ Thư Viện là thế lực chuyên lưu trữ kiến thức, tài liệu, điển tịch xuyên suốt chiều dài lịch sử, hầu hết các trận chiến lớn kể từ Bất Hủ Thời Đại đến nay đều được bọn họ bảo tồn.”
“Ừm, ta cũng có nghe Huyền Huân đề cập về thế lực này, xem ra chỉ còn cách đó.” Lạc Nam nhún vai.
Tìm kiếm một phương chiến trường rộng lớn nghe thì đơn giản, nhưng đặt tại Chung Cực Giới vĩ đại lại chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Hắn không có nhiều thời gian để đi đào bới từng ngõ ngách ở thế giới này, vậy chỉ còn biện pháp nhờ đến Thái Cổ Thư Viện.
“Ta đi đây, sự vụ tông môn giao lại cho các vị!”
Dặn dò một tiếng, kim quang lóe lên.
Bất Hủ Thần Tháp mang theo hắn viễn độn càn khôn, trực tiếp biến mất.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 18 tại nguồn: http://truyensextv99.com/con-duong-ba-chu-quyen-18/
Thái Cổ Thư Viện tọa lạc tại Tây Cực, cách Bá Việt Tông vô cùng xa xôi.
Với cường độ không gian của thế giới bậc nhất, dù Lạc Nam có xé không mà đi, cũng mất ít nhất vài năm để từ phía Đông Nam đến phía Tây Cực.
Nhưng có Bất Hủ Thần Tháp với khả năng viễn độn ở trạng thái toàn thịnh như thế này, không đến bảy ngày hắn đã có mặt ở Tây Cực.
So với Đông Nam có tám nội tình Bất Hủ, tương truyền Tây Cực còn cường thịnh hơn, tồn tại vượt quá hai bàn tay.
Mà trong đó, nổi danh nhất chính là Thái Cổ Thư Viện.
Tương truyền, toà thư viện này được một vị Thượng Cổ Bất Hủ Thần lập ra với lý tưởng bảo lưu nền văn minh tu luyện tại Chung Cực Giới, xuyên suốt chiều dài lịch sử rất ít xen vào tranh đấu, chiếm đoạt lợi ích, có địa vị cao trong lòng mọi tu sĩ.
Bất quá Thái Cổ Thư Viện cũng không phải vạn năng, Chung Cực Giới vẫn còn rất nhiều bí ẩn và sự kiện mà bọn hắn chưa thể nắm bắt.
Lạc Nam chỉ hy vọng nơi mình cần tìm sẽ có trong thư viện này.
Tránh phiền phức tìm đến, dùng hình xăm Hoa Tử Linh phủ kín khuôn mặt thay cho Bỉ Ngạn Hoa, khoác vào một thân bạch y tiêu sái, ung dung dạo bước.
Ở Tây Cực, Thái Cổ Thư Viện được vinh dự xưng tụng là cái nôi của nền văn minh tu chân, ngoài những tin tức tuyệt mật cấp độ Bất Hủ ra, các sự kiện từ lớn đến nhỏ, các loại tin tức, thông tin về thiên tài địa bảo hay động thiên phúc địa, hiểm cảnh… đều dễ dàng đạt được chỉ cần bỏ ra cái giá tương ứng.
Thế nên vừa liếc mắt, không khó để nhìn ra quang cảnh đông đúc, náo nhiệt ở chỗ này.
Khắp nơi đều có thể nhìn thấy cường giả phi thiên động địa, xé rách không gian, cưỡi trên tọa kỵ, đạp lên pháp bảo… kẻ đến người đi vô cùng náo nhiệt.
Hiển nhiên những tu sĩ này đều có cùng mục đích với Lạc Nam, đến Thái Cổ Thư Viện tìm kiếm tin tức mình cần.
Từ vạn dặm xa, đã có thể thấy một gốc cổ thụ khổng lồ xuyên thủng vân tiêu, thân cây như cột chống trời, vô số cái rễ cây như những tôn Địa Long cắm sâu vào trong đất.
Cổ thụ có chín tầng tán cây phân tách rõ rệch từ cao xuống thấp, từ đỉnh chóp nhọn đến phần dưới ngày càng xoè ra.
Mỗi một phiến lá lại như một trang sách cổ, bên trên không ngừng luân chuyển từng dòng từng dòng điển tịch xa xưa…
Rõ ràng kiến thức, thông tin cũng được lưu trữ theo cấp bậc từ thấp đến cao, càng lên cao tin tức sẽ càng ít, ngược lại ở tầng dưới chót bởi vì lưu trữ quá nhiều tin tức cấp thấp nên tán cây ở tầng này cũng mênh mông rộng lớn.
Bao trùm xung quanh cổ thụ lại là một kiến trúc cực đại có hình dạng như thư viện trong suốt.
“Trận pháp hóa kiến trúc, không đơn giản chút nào!” Ánh mắt Lạc Nam ngưng tụ.
Cái thư viện này thực chất là một toà Bất Hủ Đại Trận, nó bao trùm bên ngoài nơi lưu trữ kiến thức là gốc cổ thụ bên trong, ngăn cản những kẻ ý đồ bất chính xâm nhập, sẵn sàng trấn sát những kẻ dám gây sự khi đã tiến vào.
Với trình độ hiện tại của Lạc Nam, không thể bố trí ra trận pháp như thế này.
Bởi hắn còn chưa đột phá Chiến Trận Sư cấp Bất Hủ, điều này đòi hỏi có được Bất Hủ Thần Vật tương ứng với lĩnh vực trận pháp.
Giống như Binh Ngạo, cả đời vẫn dậm chân ở Luyện Khí Sư Siêu Thần tối đỉnh, chưa thể tiến thêm.
Điều này chứng minh, Thái Cổ Thư Viện có ít nhất một vị Bất Hủ Chiến Trận Sư tồn tại.
Chẳng trách có thể sừng sững xuyên suốt lịch sử mà không hề suy tàn, ngược lại địa vị, danh vọng trong lòng tu sĩ ở Chung Cực Giới ngày càng cao.
Lạc Nam có chút thán phục, hắn chú ý đến có bốn đại môn đang mở rộng ở bốn hướng Thái Cổ Thư Viện, được canh giữ bởi bốn vị Chấp sự.
Tu sĩ muốn vào Thái Cổ Thư Viện sẽ chọn một cửa trong bốn cửa, nói tầng mình muốn lên, nộp phí và được thông qua.
Cũng khá là đơn giản, tuy nhiên vì số lượng người cần vào thư viện quá đông, số cửa vào lại quá ít, tu sĩ buộc phải xếp thành bốn hàng.
Hắn cũng không dị nghị, chọn hàng ít người nhất kiên nhẫn đứng vào chờ đợi.
Nói là ít người, thật ra cũng có hàng trăm vị đang đứng trước hắn, cảnh giới đủ loại từ Siêu Thần cho tới Thiên Đạo…
Hứng thú quan sát, hắn nhìn thấy bảng giới thiệu được treo phía trên đại môn như sau:
Tầng thứ nhất giá vào cửa là 100 khối Nguyên Thạch Siêu Phẩm, thông tin bên trong chủ yếu là từ cấp Thiên Đạo trở xuống.
Tầng thứ hai giá vào cửa là 1000 khối Nguyên Thạch Siêu Phẩm, thông tin bên trong đạt cấp Thần Đạo.
Tầng thứ ba giá vào cửa là một vạn khối Nguyên Thạch Siêu Phẩm, thông tin bên trong chỉ liên quan đến Siêu Thần.
Tầng thứ tư giá vào cửa là một mỏ Nguyên Thạch Siêu Phẩm, chứa đựng thông tin cấp Siêu Thần Sơ Kỳ đến Siêu Thần Viên Mãn.
Tầng thứ năm giá vào cửa là 1000 mỏ Nguyên Thạch Siêu Phẩm, chứa đựng thông tin đều thuộc cấp Siêu Thần tối đỉnh.
Tầng thứ sáu giá vào cửa là 5000 mỏ Nguyên Thạch Siêu Phẩm, chứa đựng thông tin về các vị Bất Hủ Thần, các Bất Hủ Thần Vật đã từng xuất hiện trước mắt thế nhân.
Tầng thứ bảy giá vào cửa là một vạn mỏ Nguyên Thạch Siêu Phẩm, chứa đựng các thông tin tuyệt mật cấp độ Bất Hủ.
Tầng thứ tám giá vào cửa là năm vạn mỏ Nguyên Thạch Siêu Phẩm, liên quan đến số ít bí mật bị lịch sử chôn vùi.
Tầng thứ chín giá vào cửa là mười vạn mỏ Nguyên Thạch Siêu Phẩm, ở tầng này ngươi sẽ được Trưởng lão của Thái Cổ Thư Viện đích thân tư vấn, chỉ cần tin tức mà Thái Cổ Thư Viện đưa ra được, đều sẽ chấp nhận giao dịch với ngươi.
Hơn nữa đây chỉ là phí vào cửa, muốn lấy cụ thể thông tin bên trong còn phải tiếp tục trả giá thêm.
Lạc Nam kiểm tra tài sản của mình một phen, khóe miệng giật giật.
Trong người hắn còn chưa đủ 10 vạn mỏ Nguyên Thạch Siêu Phẩm để vào tầng thứ chín.
Bất quá hắn cảm thấy trước tiên vào các tầng dưới, biết đâu sẽ có manh mối liên quan, không cần thiết tiêu hoang đến tầng cao nhất.
Nhất là tầng thứ sáu khiến Lạc Nam chú ý, nó chứa đựng thông tin về các vị Bất Hủ Thần và các món Bất Hủ Thần Vật đã từng xuất hiện, nói không chừng sẽ có món nào đó liên quan đến Ma Đạo.
Hiển nhiên dựa vào những gì chứng kiến trong tiềm thức, nơi cần tìm có Ma khí trùng thiên, vô vàn Bất Hủ Ma Lực đang luân chuyển.
Vậy khả năng cao kiện Bất Hủ Thần Vật đó liên quan với Ma tu, bản thân hắn cũng tu luyện Ma Lực nên chẳng thể từ chối đồ chơi hấp dẫn như vậy.
Phần lớn tu sĩ vào thư viện chỉ ở tầng thứ sáu trở xuống, giá vào tầng thứ bảy trở lên quá cao, không phải ai cũng đủ khả năng chi trả.
Xếp hàng gần hết ngày, sắp đến lượt Lạc Nam, phía sau hắn cũng có không ít người vào hàng, kiên nhẫn chờ đợi.
Bất quá lúc này, từ trên thiên không bỗng nhiên giáng xuống một đạo thân ảnh.
Kẻ này tuấn lãng phi phàm, thân khoác cẩm y, thân cao tám thước, là một nam tử không hề đơn giản.
Quả nhiên khi nhìn thấy hắn, không ít tu sĩ đang xếp hàng chợt kinh hô:
“Thiếu chủ Tống Huỳnh của Tống Đại Thế Gia!”
“Thì ra là y, tương truyền Tống thiếu lọt vào Vấn Đỉnh Bảng ở Tây Cực, nhìn khắp hàng ngũ Siêu Thần cũng là khó gặp đối thủ.”
“Ta nể Tống thiếu ở chỗ dù xuất thân từ gia tộc Bất Hủ nhưng chưa từng muốn dựa vào truyền thừa của gia tộc, vẫn luôn khao khát truy tìm một Bất Hủ Thần Vật cho riêng mình.”
Nghe thanh âm bàn tán, Lạc Nam hỏi người đứng trước mình:
“Vị đạo hữu này, Vấn Đỉnh Bảng là gì thế?”
“Đạo hữu có vẻ từ nơi khác đến?” Người kia cũng có lòng truyền âm giải thích:
“Vấn Đỉnh Bảng là một bảng xếp hạng các vị Siêu Thần có tỷ lệ đột phá Bất Hủ Thần do các nội tình Bất Hủ ở Tây Cực lập ra.”
“Bất Hủ Thần chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, tại sao lại còn có tỷ lệ đột phá?” Lạc Nam khó hiểu.
“Thì xét chiến lực, thiên phú, ngộ tính, xuất thân… những người ưu tú hàng đầu đương nhiên sẽ được đánh giá cao hơn.” Người kia mỉm cười:
“Đó xem như là hình thức khích lệ hậu bối của các vị Bất Hủ Thần mà thôi.”
“Ừm.” Lạc Nam gật gù, cách nhìn nhận của vị tu sĩ này không sai.
Nếu Vấn Đỉnh Bảng thật sự chuẩn xác, vậy chỉ cần xếp số một trên bảng là đột phá Bất Hủ à?
Đừng hư cấu…
Ngay cả hắn đã là Bất Hủ Thần, còn phải đang lăn lộn để tìm kiện Thần Vật thứ hai đây.
“Đúng là đám vô tri, một khi Thần Vật tán thành dù ngươi là phàm nhân nó cũng chọn.” Kim Thần Nhi cũng khinh bỉ nói:
“Mấy cái bảng này đều rác rưởi, không có giá trị.”
Mà lúc này, Thiếu chủ Tống Huỳnh kia đột nhiên bước đến trước mặt Chấp sự của Thư Viện, nghiêm túc nói:
“Ta muốn vào tầng thứ sáu, mong Chấp sự thành toàn!”
“Mời Tống công tử vào xếp hàng!” Vị Chấp sự thản nhiên đáp:
“Quy tắc của Thư Viện không thể làm trái, dù là ai đi chăng nữa.”
Lời này khiến đám đông kính nể, Thái Cổ Thư Viện sừng sững vô số năm, so với nó thì Tống Đại Thế Gia sinh sau đẻ muộn, đương nhiên không cần nể mặt.
Dù ngươi có là nhân vật kiệt xuất của Tống Đại Thế Gia, vẫn phải vào xếp hàng.
Tống Huỳnh cau mày, hắn cảm thấy với thân phận của mình lại chen vào hàng, đứng sau một đám Thiên Đạo, Thần Đạo… thậm chí còn lẹt đẹt vài tên Đại Đạo thì thật sự mất mặt.
Nghĩ đến đây, vung tay lấy ra một Túi Trữ Vật ném lên, cao giọng nói:
“Bên trong có 5000 khối Nguyên Thạch Siêu Phẩm, các ngươi tự phân chia rồi cút xéo đi!”
Cả đám đang xếp hàng lập tức giật mình, sau đó là vô cùng kinh hỉ.
Hôm nay không vào thư viện thì hôm khác vào cũng được, nhưng Nguyên Thạch trước mắt, ngu gì không lấy?
Thế là một hàng tán loạn, tu sĩ rời hàng chạy ra cướp đoạt Nguyên Thạch.
Khóe miệng Tống Huỳnh nhếch lên, hàng hiện tại đã trống, nghênh ngang bước đến chỗ Chấp sự nói:
“Bổn thiếu vào được rồi chứ?”
“Mời công tử vào hàng, vẫn còn một người đến trước ngươi!” Vị Chấp sự bình thản đáp.
Tống Huỳnh quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Lạc Nam đang bước lên, còn chủ động hướng mình nở nụ cười:
“Đa tạ, tiết kiệm một chút thời gian!”
“Ngươi…” Tống Huỳnh hít một hơi, ánh mắt lấp lóe:
“Bổn thiếu muốn vào trước!”
“Ra phía sau ta đi!” Lạc Nam ung dung nói.
“Cho ngươi!” Tống Huỳnh đem Túi Trữ Vật ném đến.
Túi Trữ Vật rơi trên đất, Lạc Nam nhìn cũng không nhìn, thản nhiên lên tiếng:
“Chó ngoan không cản đường!”
“Nhìn tiểu tử ngươi rất lạ mặt, có vẻ không biết một điều!” Tống Huỳnh chợt cười phá lên:
“Thái Cổ Thư Viện chưa từng xen vào tranh đấu, cũng không quan tâm đến sống chết của người ngoài!”
“Ngươi không nể mặt bổn thiếu, Thái Cổ Thư Viện sẽ không cứu ngươi!”
Lạc Nam lười nói nhảm, bước qua mặt hắn, nói với Chấp sự:
“Ta muốn vào tầng sáu!”
Hắn lấy ra Nguyên Thạch giao nộp…
“Rượu mời không uống, thích uống rượu phạt!” Tống Huỳnh hừ lạnh, vung tay chụp đến:
“Chết!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường bá chủ - Quyển 18 |
Tác giả | Akay Hau |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp, Truyện xuyên không |
Tình trạng | Update Phần 193 |
Ngày cập nhật | 07/09/2025 08:39 (GMT+7) |