Một chưởng đẩy thẳng vào lưng Lạc Nam, kình phong quét ngang bốn phía, không gian gợn sóng, Nguyên khí nổ tung.
Hắn vẫn đứng im tại chỗ, thản nhiên đưa Nguyên Thạch cho Chấp sự.
“Cái này…” Đồng tử chấp sự co rút lại, mà người xung quanh cũng trợn mắt há hốc mồm.
Rõ ràng thiếu chủ Tống Huỳnh ra tay không hề lưu thủ, thế mà ngay cả cái rắm cũng không tạo ra được.
Vị nam tử có hình xăm quỷ dị này thực lực cũng không tầm thường, nhất định là người có thân phận.
“Ngươi?” Tống Huỳnh cảm giác được lực phản chấn truyền lại khiến cánh tay đau nhức.
Rõ ràng đối phương không hề phòng ngự, cũng không hề phản công, nhưng một chưởng hội tụ hơn phân nửa sức mạnh của mình lại chẳng hề hấn gì.
Bất Hủ Thần Khu của Lạc Nam ngay cả Bất Hủ Thần Binh cũng khó thể công phá, dù hắn có đứng im cả ngày cho một vạn tên Tống Huỳnh tấn công cũng không lưu nổi một vết xước.
Hắn lười vì chút chuyện nhỏ mà chấp nhặt với tên tiểu bối cấp Siêu Thần, chỉ muốn nhanh chóng thu được tin tức cần thiết rồi rời đi.
Gây động tĩnh khiến mũi chó của đám Lãnh Tàn đánh hơi được, lại bám theo thì có phiền toái không cần thiết.
“Ta vào được rồi chứ?” Lạc Nam nhàn nhạt hỏi.
“Mời đạo hữu!” Chấp sự biết vị này là chân nhân bất lộ tướng, thái độ khách khí chắp tay làm động tác mời.
Đại môn có những luồng Trận Văn sáng lên, khi Lạc Nam bước vào sẽ được truyền tống đến tầng sáu của Thái Cổ Thư Viện.
Bất quá cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Tống Huỳnh thấy mình bị ngó lơ trước mắt đông người, nội tâm càng cảm thấy nhục nhã, nghiến răng nói:
“Ỷ vào pháp bảo hộ thân sao?”
Ánh mắt hắn lóe lên từng tia hung quang, một quyền nhắm thẳng vào đầu Lạc Nam oanh tạc.
Lạc Nam híp nhẹ mí mắt.
Phốc!
Cũng không thấy hắn làm động tác gì, Tống Huỳnh máu tươi cuồng phún, cả người như diều đứt dây bay thẳng ra ngoài, linh hồn trọng thương, hôn mê bất tỉnh.
“Linh Hồn Công Kích? Vị này chắc chắn là Hồn Siêu Thần tối đỉnh!” Toàn trường hít một ngụm lãnh khí.
Dù dùng linh hồn bí mật tấn công, nhưng nếu cảnh giới song phương không ngang hàng, rất khó trọng thương Tống Huỳnh như vậy.
Hơn nữa Lạc Nam muốn đến tầng thứ sáu của Thái Cổ Thư Viện, đây là tầng mà đa số Siêu Thần tối đỉnh thường vào, tìm kiếm tin tức về Bất Hủ Thần Vật từ đó khiến người ta càng dễ phán đoán tu vi của hắn.
Mặc kệ đám đông ồn ào, Lạc Nam rốt cuộc tiến vào tầng sáu.
Hắn xuất hiện trên một cành cây lớn, xung quanh có rất nhiều lá cây nhẹ lay động.
Lá cây giống những trang sách lộn xộn, chúng nó như có được linh tính, chỉ cho xem một phần nhỏ thông tin để gây tò mò cho khách hàng.
Lạc Nam tùy tiện quét mắt, chỉ thấy một chiếc lá ở gần có viết: “Được Ngũ Hành Thần Chủ sử dụng.”
Lại dõi mắt sang chiếc lá bên cạnh, trên đó viết rằng: “Phật Châu nằm ở…”
Chiếc lá thứ ba, trên đó viết: “Hỗn Thế khuấy động càn khôn…”
Chiếc lá thứ tư viết: “Tọa lạc Thiên Cơ chi đỉnh…”
Chiếc lá thứ năm: “Tự xưng Bất Hủ Viêm Thần!”
Ở đây có hàng triệu chiếc lá, mỗi chiếc lá lại chứa đựng một luồng thông tin khác nhau theo cách như vậy…
Đương nhiên không phải có đến hàng triệu kiện Bất Hủ Thần Vật, mà các phiến lá này bị trộn lẫn, phải tập hợp rất nhiều phiến lá mới cho ra một tin tức hoàn chỉnh, đầy đủ từ đầu đến cuối.
Mà muốn tập hợp sao? Phải bỏ Nguyên Thạch nha.
Lạc Nam tìm hơn nửa ngày, chứng kiến một phiến lá viết:
“Ma Khí trùng thiên…”
Ánh mắt hắn lóe lên, vội vàng hái chiếc lá đó.
“Tin tức hoàn chỉnh – 5000 mỏ Nguyên Thạch Siêu Phẩm.” Một thanh âm trầm thấp truyền vào đầu hắn.
Lạc Nam nhíu mày, phí vào cửa đã ngốn 5000 mỏ, giờ đây tin tức lại có giá 5000 mỏ.
Chưa biết thu được gì hay không, đã phải bỏ ra một vạn mỏ Nguyên Thạch Siêu Phẩm?
Bất quá hắn vẫn muốn thử vận may, nhẹ phất tay ném ra một Túi Trữ Vật.
Túi Trữ Vật lập tức tan biến như bị không gian nuốt chửng.
Vù vù vù vù…
Từ trên tán cây khổng lồ, hàng nghìn chiếc lá ở khắp nơi bay đến tay Lạc Nam, xếp chồng lên nhau thành một quyển điển tịch hoàn chỉnh.
Lạc Nam lật xem, tin tức hoàn chỉnh rốt cuộc lộ ra, viết rằng:
“Ba mươi lăm vạn năm trước, Ma khí trùng thiên như thần minh chi nộ, vô vàn tia Ma Thần Kiếp giáng xuống Tây Hải khiến lòng người bàng hoàng, sợ hãi cùng cực, không dám thở mạnh.”
“Một vị Ma tu Siêu Thần liều mạng xông thẳng, chấp nhận đương đầu, dẫu bị vô vàn tia Ma Thần Kiếp oanh sát đến thần hồn câu diệt, ý chí điên cuồng và chấp niệm vẫn còn lưu.”
“Kỳ tích phát sinh, Ma Thần Kiếp tán đi, Ma tu Siêu Thần đúc lại nhục thể, chuyển hồn sống lại.”
“Hóa ra đó là một đợt khảo nghiệm của Bất Hủ Thần Vật – Nộ Kiếp Ma Dực, mà vị kia đã nhận được sự tán thành của nó, quân lâm Bất Hủ Thần, lấy danh xưng Nộ Ma Kiếp Chủ, lập xuống Nộ Ma Tông, trở thành một trong 12 nội tình Bất Hủ tung hoành Tây Cực.”
Khóe miệng Lạc Nam co quắp, liên quan đến ta cái rắm à?
Trả giá một hồi, chỉ để nghe tin tức về các người khác chinh phục Bất Hủ Thần Vật?
Uổng công hắn còn cho rằng mấy chữ Ma Khí Trùng Thiên kia có liên quan đến nơi mình đang muốn tìm đến.
Mất trắng 5000 mỏ Nguyên Thạch Siêu Phẩm, thật sự đau thấu tim.
“Con bà nó, thằng nào lập ra cái thư viện này đúng là gian thương chính hiệu!” Lạc Nam bực mình quát:
“Rốt cuộc có bao nhiêu loại Bất Hủ Thần Vật liên quan đến Ma Đạo chứ? Tìm như thế này cũng chẳng khác hơn.”
“Quý khách có muốn lọc ra tin tức về các Bất Hủ Thần Vật thích hợp với Ma Đạo không?” Có thanh âm truyền vào tai hắn.
Hiển nhiên cái thư viện này có được Trận Linh, hoặc cây đại thụ này có được Thụ Linh, nó đang giao tiếp với hắn.
“Còn có chức năng lọc tin tức à?” Lạc Nam vui mừng hớn hở.
“Có thể lọc bất cứ tin tức nào ở cấp độ Bất Hủ theo nguyện vọng khách hàng.” Thanh âm hồi đáp.
Lạc Nam suy nghĩ một hồi, cân nhắc nói:
“Lọc ra cho ta tin tức về các chiến trường có liên quan đến Ma tu cấp Bất Hủ ở Chung Cực Giới.”
Hắn cảm thấy thay vì tìm kiếm Bất Hủ Thần Vật và Bất Hủ Thần Binh, chi bằng nhắm vào hoàn cảnh nhìn thấy trong tiềm thức.
Đó là một phương chiến trường sụp đổ, Ma khí trùng thiên, từng tia Bất Hủ Ma Lực còn đọng lại…
“Tổng hợp chiến trường có liên quan đến Ma tu đã lộ diện trước mắt thế nhân hay còn là bí ẩn?” Thanh âm kia hỏi.
Lạc Nam nhíu mày, nhớ lại cảnh tượng hoang vắng ở nơi đó, không giống như đã lộ diện rộng rãi.
Nếu ở đó có Bất Hủ Thần Vật đang chờ mình, vậy khả năng nó là một chiến trường bí mật, bằng không ngay cả cái rắm cũng không còn, bị vơ vét sạch sẽ rồi.
“Chiến trường bí ẩn!” Lạc Nam nói.
“Mời quý khách vào tầng bảy, phí vào cửa một vạn mỏ Nguyên Thạch Siêu Phẩm!” Thanh âm trầm thấp đáp:
“Tin tức ngươi cần chỉ có ở tầng bảy.”
“Phốc!” Lạc Nam suýt chút một ngụm phun ra.
“Khanh khách…” Thần Huyền Huân và chúng nữ ở trong đan điền cười khúc khích.
“Gian thương, chắc chắn là thế!” Lạc Nam nghiến răng nghiến lợi:
“Huyền Huân năm đó giả vờ Hệ Thống bóc lột ta chẳng là cái đinh gì so với ngươi cả.”
“Hứ.” Thần Huyền Huân xấu hổ phi một tiếng, cái tên này lại dám so sánh nàng với gian thương?
Lạc Nam rút kinh nghiệm, hỏi giá trước:
“Vào tầng bảy rồi, cái giá để lọc ra tin tức ta cần là bao nhiêu?”
“Ước tính một vạn Mỏ Nguyên Thạch Siêu Phẩm để lọc ra tin tức liên quan, hai vạn mỏ cho mỗi tin tức hoàn chỉnh.” Thanh âm trả lời.
“Ngươi ở đâu mau hiện thân, lão tử đang muốn đấm ngươi!” Lạc Nam kéo ống tay áo lên, sẵn sàng vung quyền.
Đúng là mẹ kiếp, với cái đà này sợ rằng hắn tiêu sạch Nguyên Thạch mang theo trên người cũng chưa chắc tìm được nơi cần đến.
“Nếu quý khách muốn thông tin chuẩn xác và nhanh chóng, có thể đến tầng chín gặp trưởng lão, sẽ được tư vấn kỹ càng.” Thanh âm không mặn không nhạt, hiển nhiên đã sớm quen với việc khách hàng nổi nóng.
“Thật ra tin tức cấp độ cao là đáng giá.” Kim Thần Nhi nói:
“Bởi vì một khi lưu trữ thông tin về Bất Hủ Thần một cách tường tận, chẳng khác nào gián tiếp đắc tội vị những Bất Hủ Thần đó, liên luỵ đến nhân quả, Thái Cổ Thư Viện lấy giá cao cũng là điều dễ hiểu.”
Lạc Nam vuốt cằm, lời này không phải không có lý…
Ví dụ như hắn muốn giết một vị Bất Hủ Thần nào đó nhưng chưa biết rõ thực lực cụ thể và điểm yếu của đối phương, vậy thì có thể vào Thái Cổ Thư Viện trả giá để tìm hiểu.
Chẳng có vị Bất Hủ Thần nào muốn thông tin của mình bị lưu trữ như vậy, ngay cả hắn cũng thế.
“Áp dụng tư duy ngược!” Hai mắt Lạc Nam lóe sáng, lập tức nói:
“Ta không cần lọc thông tin kia nữa, muốn tin tức đầy đủ về tên Bất Hủ Bá Chủ kia, nhất là điểm yếu của hắn!”
“Phu quân chàng muốn làm gì?” Thần Huyền Huân tròn xoe mắt.
Tên này tự nhiên đi tìm chỗ sơ hở của bản thân?
“Hắc hắc, nếu Thái Cổ Thư Viện dám lưu điểm yếu của ta cho người khác, vậy ta có quyền lật tung nơi này.” Lạc Nam bá đạo nói:
“Bọn hắn dựa vào cái gì làm như thế? Ta muốn bọn hắn trả giá!”
“Có đạo lý!” Thần Huyền Huân tỏa sáng đôi mắt đẹp:
“Đúng vậy, chàng và Thái Cổ Thư Viện không thù không oán, bọn họ lại đem điểm yếu của chàng bán ra, xứng đáng ăn đòn!”
Phu thê hiểu ý nhau âm thầm cười xấu xa, có cớ để bóc lột tin tức rồi.
“Tin tức đầy đủ về Bất Hủ Bá Chủ bao gồm các mối quan hệ, điểm yếu, thực lực, chiến tích, kẻ thù… trị giá hai vạn mỏ Nguyên Thạch Siêu Phẩm.” Thanh âm kia không biết ý đồ xấu xa của hắn, vẫn trả lời.
“Hai vạn? Sao lại rẻ bèo như vậy?” Lạc Nam bất mãn quát.
Thanh âm có chút im lặng, vừa rồi ngươi có vẻ chê đắt, hiện tại bỗng nhiên chê rẻ là thế nào?
Nhưng nó vẫn lịch sự trả lời: “Bởi vì phần lớn tin tức về Bất Hủ Bá Chủ đều công khai, không quá mức bí mật.”
“Tin tức càng tuyệt mật giá sẽ càng cao, trong khi Bất Hủ Bá Chủ không có nhiều bí mật, hoặc có nhưng Thái Cổ Thư Viện chưa nắm được.”
“Hừ, dám bán lão tử với giá rẻ như thế, hôm nay lão tử quậy banh chỗ này!” Lạc Nam thầm nghĩ.
Đang định vung Nguyên Thạch ra lấy cớ, thả con tép bắt con tôm.
“Súc sinh nào trọng thương thiếu chủ nhà ta?”
ẦM ẦM ẦM…
Bên ngoài Thái Cổ Thư Viện, ba thân ảnh già nua cùng lúc giáng xuống.
Đây là ba lão già diện mạo giống y như đúc, thân khoác chiến bào, ngũ quan lăng lệ.
Vừa chứng kiến bọn họ xuất hiện, toàn trường liền ồ lên:
“Tống Gia Tam Lão!”
Tống Gia Tam Lão là ba vị huynh đệ sinh ba, đều đảm nhiệm chức vụ Trưởng lão của Tống Gia.
Ba người chỉ là Siêu Thần đỉnh phong, nhưng lợi hại ở chỗ có thể kết hợp lực lượng, thực lực gần như vô địch trong Siêu Thần.
Tương truyền vài trăm năm trước, Tống Gia Tam Lão đã từng chiến đấu với Siêu Thần Đệ Nhất Nhân – Thủ Mộ Nhân bất phân thắng bại, có thể thấy thực lực đáng gờm.
Khi thiếu chủ Tống Huỳnh bị thương, Tống Gia Tam Lão đã đích thân đến.
“Thôi được rồi, nhân tiện đang nghèo…” Lạc Nam vuốt cằm:
“Có đưa tài đồng tử cũng tốt!”
Trước đó vì không muốn mất nhiều thời gian, càng không muốn bị kẻ thù đánh hơi nên chẳng muốn làm lớn chuyện.
Nhưng chợt nhận ra vấn đề hiện tại là bản thân quá nghèo, không đủ Nguyên Thạch để thu mua tin tức.
Nếu có tài sản đưa đến tận cửa, cũng không cần khách khí.
“Chờ ta một chút!” Lạc Nam nói với Thái Cổ Thư Viện:
“Tạm lưu tin tức Bất Hủ Bá Chủ lại đi, lát sau ta vào giao dịch!”
“Được thưa khách nhân!” Thanh âm nghiêm túc trả lời.
Lạc Nam bước ra bên ngoài, nhếch mép:
“Các ngươi nói ai là súc sinh?”
“Chính là hắn!” Tống Huỳnh lúc này đã được uống vào đan dược trị thương, nghiến răng nghiến lợi căm hận chỉ tay về phía Lạc Nam:
“Là tên tiểu nhân bỉ ổi này dùng Hồn Lực đánh lén bản thiếu, bằng không…”
BÙM!
Lời còn chưa nói hết, đầu lâu Tống Huỳnh nổ tung.
“AAAA…”
Linh hồn của hắn gào thét thảm thiết, bị Cấm Kỵ Bá Hồn Nhãn nuốt chửng trong nháy mắt.
“Ông trời ạ!”
Cảnh tượng này khiến vô số tu sĩ trong ngoài Thái Cổ Thư Viện đều chấn động.
Tống Gia Tam Lão ngơ ngác trước tất cả, vừa rồi ngay cả đối phương ra tay như thế nào bọn hắn cũng chưa nhìn rõ được, thiếu chủ cứ thế tiêu tùng rồi?
Lạc Nam nhẹ nâng, Thế Giới Bản Nguyên của Tống Huỳnh bị hút vào lòng bàn tay hắn.
“Siêu Thần Tam Hợp Biến!” Tống Gia Tam Lão gầm lên, mãnh liệt kết ấn thi triển bí pháp.
Ba huynh đệ dung hợp vào nhau, cơ thể biến lớn, chiến lực bùng phát, vượt qua Siêu Thần đỉnh phong gấp mấy lần, mọc ra ba đầu sáu tay, trên tay còn cầm ba kiện vũ khí và pháp bảo lợi hại.
Đáng tiếc, bọn hắn ngay cả cơ hội thể hiện chiến lực cũng không có.
Bởi vì Lạc Nam bỗng nhiên đè tay xuống.
Theo động tác của hắn, càn khôn xung quanh Tống Gia Tam Lão ầm ầm sụp đổ.
Kéo theo đó là tính mạng của bọn hắn.
Cơ thể khổng lồ, ba đầu sáu tay đã hóa thành bùn nhão.
Như một người dễ dàng nghiền nát một con kiến, Siêu Thần ở trước Bất Hủ Thần thật sự vô nghĩa.
Cấm Kỵ Bá Hồn Nhãn lóe lên, lại ba luồng linh hồn bị hấp thụ, lại ba cái Thế Giới Bản Nguyên rơi vào trong tay.
“Không quen lắm!” Lạc Nam lắc đầu.
Cả đời hắn quen vượt cấp chiến đấu, lấy ít đánh nhiều…
Lần đầu tiên dùng tu vi nghiền ép địch nhân, thật sự cảm thấy không thích ứng nổi.
“Đúng là tự tìm đường chết!” Thần Huyền Huân than thở.
Phu quân của nàng yêu nghiệt đến mức nào còn không dám vượt cấp chiến Bất Hủ Thần, mấy tên của Tống Gia này thật sự hết cứu…
Đây không phải là chiến đấu, đây là huỷ diệt.
“Bất… Bất… Bất… hắn là Bất…” Bốn vị Chấp sự, không ít Siêu Thần có mặt ở hiện trường hai chân như nhũn ra.
Hàng trăm tu sĩ xếp hàng với Lạc Nam lúc đầu càng ngã quỵ xuống đất, cả người đầy mồ hôi lạnh.
Vị nam tử diện mạo quỷ dị, kiên nhẫn xếp hàng vào cửa lại là một tôn Bất Hủ Thần?
Trời ơi lão thiên gia, người là tồn tại đứng trên đỉnh thế giới, lần sau làm ơn đừng có “bình dân” như vậy được không?
Tuy nói quy tắc của Thái Cổ Thư Viện rất nghiêm khắc, nhưng một khi có Bất Hủ Thần giáng lâm, nói thế nào cũng sẽ nể mặt mũi, mời ngài vào trong như thượng khách.
Quy tắc lập ra là để Bất Hủ Thần phá vỡ mà, ai dám dị nghị?
Ai dám cùng ngài xếp hàng? Ai dám đứng trước mặt ngài?
Cũng xui xẻo cho Tống Huỳnh, sợ rằng hắn nằm mộng cũng không ngờ sẽ thật sự có Bất Hủ Thần vào xếp hàng như vậy.
Lạc Nam cũng mặc kệ người khác nghĩ gì, bản thân một đường leo đến tận đây chưa từng tự nhận mình là người hiền lành.
Thù oán đã kết thì nên giải quyết…
Hắn kéo một tên Siêu Thần ở ven đường, mỉm cười hỏi:
“Tống Đại Thế Gia ở chỗ nào?”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường bá chủ - Quyển 18 |
Tác giả | Akay Hau |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp, Truyện xuyên không |
Tình trạng | Update Phần 193 |
Ngày cập nhật | 07/09/2025 08:39 (GMT+7) |