Truyện sex ở trang web truyensextv2.cc tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv99.com là trang web dự phòng của website truyensextv2.cc, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv2.cc tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Hoan Du Thánh Nữ » Phần 67

Hoan Du Thánh Nữ - Tác giả Dzynxc


Update Phần 75

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.cc, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 67: Ta là ai?

Mùa đông sắp kết thúc, cũng sắp sang năm mới, từng cơn gió mang theo cái khí trời se lạnh thổi qua đám người đi đường. Dù không còn cái rét cắt da cắt thịt nhưng cái tiết trời này quả thực vẫn chẳng thể dễ chịu chút nào.

Lý Uyển Như nhận lệnh của Ngụy Doãn đi giao vài phong thư cho các đoàn dong binh lớn khác trong trấn, hắn muốn tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ cuối năm, vừa để thị uy sức mạnh của Thôn Thiên, vừa để gắn kết chút tình cảm với mấy đoàn đội khác.

Vốn công việc này sẽ do vài tên tạp dịch đảm nhiệm, nhưng cuối năm quả thực rất bận rộn, dong binh nghỉ ngơi tại bản doanh càng nhiều làm công việc của đám tạp dịch càng chất chồng lên cao. Một nô lệ nhàn rỗi chỉ có công dụng vào ban đêm như Lý Uyển Như miễn cưỡng phải làm thêm nhiệm vụ đơn giản này.

Thông thường thì cứ giao cho tiếp tân của Dong Binh hội là xong, họ sẽ cử người đi hoàn thành mấy công việc vặt này, tất nhiên chi phí vẫn sẽ tiêu hao nhưng Ngụy Doãn cảm thấy như vậy có chút không đủ thành ý nên trực tiếp dùng nô lệ đảm nhiệm vai trò người đưa thư này.

Lý Uyển Như mặc một bộ váy bó sát người, bên ngoài phủ lấy áo choàng lông cừu dày ấm áp, bao phủ lên cơ thể yểu điệu. Hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ nô lệ lõa thể trước đây. Khuôn mặt hơi ửng đỏ vì giá lạnh, đôi mắt ngập nước, cánh mũi phập phồng vì gió rét khiến cô có phần đáng yêu xen lẫn nét nhu nhược.

Đôi chân nhỏ nhanh chóng bước trên đường, chủ nhân hạ lệnh thì cô bắt buộc phải thực thi một cách nhanh chóng. Mỗi bước chân dẫm lên nền đất ẩm vang lên tiếng “bẹp bẹp” khô khốc giữa không gian trống trải. Cô bước qua vài bóng người lặng lẽ, đầu cúi thấp, ánh mắt không nhìn ai…

Mặc dù đại bản doanh của Thôn Thiên đoàn nằm tại khu dân cư, nhưng vào cái trời cuối năm lạnh giá này chẳng có mấy ai đi lại cả. Đoạn đường vắng hoe, thưa thớt vài người đi lại một cách gấp gáp, chắc hẳn họ cũng không mong đứng ngoài đường quá lâu mà hứng gió chịu sương.

Lý Uyển Như bước nhanh hơn một chút, xa xa có hai thân ảnh đang dìu dắt nhau bước đi, chắc hẳn là một cặp tình nhân mặn nồng, nhưng cô không quá bận tâm, đôi chân lần nữa bước đi nhanh hơn, giày dẫm lên nền đất ẩm vang lên từng tiếng khó nghe. Cô bước càng lúc càng gần cặp tình nhân âu yếm nhau kia, khi đến gần bất giác Lý Uyển Như chợt dừng bước.

Bất chợt một tiếng quát lớn vang lên, kéo sau đó là tiếng ngựa hí dài, kèm theo tiếng quát hoảng hốt:

“Ngựa điên! Tránh ra!”

Hai con ngựa kéo hàng lao điên cuồng trên đường, mắt đỏ ngầu, bọt mép phun trắng xóa, dây cương đứt, xe hàng lật nghiêng. Dân chúng hai bên vội vã né tránh, nhưng hai bóng người kia lại quá gần, không kịp trở tay.

Một trong hai người kia, một nữ nhân đang mang thai, lảo đảo loạng choạng, là… Trương Nhị.

Người còn lại, cánh tay kéo cô ta đi, là Hầu, cả hai đều là từng là đồng đội cũ của Lý Uyển Như, đội ngũ đã cùng đồng hành cùng cô vượt qua nhiệm vụ vây giết Liệt Hổ đầu tiên.

Hầu phản ứng cực nhanh, cánh tay tung quyền đánh lệch đầu một con ngựa, đạp ngã nó sang bên. Nhưng còn con thứ hai, nó đã lồng lên, sừng sững như mãnh thú, và đang phóng thẳng về phía Trương Nhị, người đang che bụng mà không thể kịp né. Trương Nhị không yếu chút nào, vội nhảy sang né nhưng chiếc bụng nhô lên khiến cơ thể chẳng thể theo kịp tâm trí, cảm tưởng con ngựa điên kia hoàn toàn sẽ húc trúng nàng.

Cả khu phố hoảng loạn. Hầu còn chưa xoay kịp người.

Và rồi, Một bóng áo choàng lao vọt tới.

Không ai gọi, không ai ra lệnh. Nhưng cô chạy.

Lý Uyển Như, người vẫn cúi đầu đi lặng lẽ suốt bao tháng, đã lao vào giữa đường, chắn trước con ngựa lồng lên.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lý Uyển Như vung hai tay chắn giữa con ngựa và Trương Nhị, cơ thể của một Nhân cảnh tầng năm chịu xung lực mạnh mẽ khiến cô bước lùi lại vài bước, nhưng cũng đủ thời gian cho Trương Nhị né tránh.

Tay Lý Uyển Như run lên bần bật, miệng rỉ ra một tia máu trên khuôn mặt tái nhợt. Hầu lúc này đã phản ứng lại, tung người đá một cước hất văng con ngựa sang một bên.

“Lý… Lý Uyển Như?” – Trương Nhị thốt lên, vừa sửng sốt vừa hoảng hốt, nàng cứ ngỡ vị đồng đội tạm thời của mình đã chết rồi, bàn tay ôm bụng run run, ánh mắt mở to kinh ngạc.

Tên đó. Cái tên đó…

Không phải là “Uyển Nô”. Mà là “Lý Uyển Như”.

Trong đầu ả nô lệ, như có một tia lửa nhỏ chớp lên giữa màn sương dày đặc. Cái tên đó không thuộc về một nô lệ. Cái tên đó… là tên của cô. Được gọi lên từ một người đã từng quen.

Dưới ánh chiều mờ, bên vũng nước lạnh và xác xe đổ, Lý Uyển Như quỳ rạp, máu rỉ bên miệng, hơi thở dồn dập. Nhưng thứ chấn động không phải cơ thể thụ thương mà bên trong linh hồn dường như có gì đó thay đổi rõ rệt.

Trước khi Lý Uyển Như ngất đi, Hầu đã kịp ra hiệu cho mọi người chuẩn bị xe đưa cô tới khu vực chữa trị của Dong Binh hội. Cô ngất xỉu nhưng miệng rỉ máu bất giác nở một nụ cười, một nụ cười đã lâu chưa hề xuất hiện trên khuôn mặt vô hồn của một nô lệ.

Lý Uyển Như không còn cảm giác gì nữa. Cơn đau từ cú va đập khi chắn ngựa tan ra thành một mảng sương mù mơ hồ. Cô biết mình đang ngất đi, nhưng trong giấc mơ đen đặc ấy… có thứ gì đó đã mở ra.

Một gian phòng trống trải, vô định phương hướng. Không có ánh sáng. Không có màu sắc. Chỉ có một tấm gương lớn, cao đến tận trần. Trong gương phản chiếu… là ba người.

Một người khoác áo choàng trắng, khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lẽo, ánh mắt mang theo sự phán xét và cô đơn.

Một người mình đầy son phấn, váy đỏ xẻ cao, mắt nhuộm ý cười mỉa mai, ngón tay lướt nhẹ trên cằm như đang khiêu khích chính mình, khóe môi nở nụ cười quyến rũ.

Một người sõng soài ngồi dưới đất, hoàn toàn lõa thể, chân tay bị trói, cổ bị xích, đôi mắt trống rỗng cúi gằm.

Thánh giả.

Kỹ nữ.

Và… nô lệ.

Cả ba đều là Lý Uyển Như. Nhưng không ai… là chính cô.

“Ngươi tỉnh rồi à.”

Thánh giả cất lời, giọng đều đều như một bản thánh ngữ, không mang theo cảm xúc, chỉ có lý trí. “Rốt cuộc linh hồn ngươi vẫn còn chút lương tri để bước tới đây.”

Kỹ nữ bật cười, vỗ tay liên hồi: “Lương tri? Thứ đó chết từ lúc chúng ta bị bán vào kỹ viện rồi còn gì. À mà không, chết từ lúc linh hồn của ngươi xâm nhập thân xác ta, hấp thụ hoàn toàn linh hồn của nguyên chủ ấy chứ. Ba năm ngươi trú ngụ trong thân xác một kỹ nữ, từ lâu đã tự coi mình là một kỹ nữ rồi, chẳng lẽ ngươi không ngạc nhiên khi bản thân có thể thoải mái quan hệ với những nam nhân xa lạ mà không hề bài xích hay sao?”

Người quỳ rạp dưới đất không nói gì. Nhưng đôi mắt giấu trong tóc dài bắt đầu ươn ướt.

Lý Uyển Như đứng đó, nhìn trân trân vào bản thân ảnh trong gương, trái tim cô run rẩy, đập khẽ từng nhịp. Cả ba thân ảnh đấy đều mang theo dung nhan của Lý Uyển Như, đều tượng trưng cho chính bản thân của cô.

“Các ngươi là ta…” Lý Uyển Như thì thầm. “Nhưng… ta là ai?”

Thánh giả nhìn thẳng. “Ngươi là Thánh giả trẻ nhất, ngươi là con cháu Lý gia tài năng nhất, ngươi là kẻ mạnh nhất trong thế hệ, ngươi là tấm gương tốt nhất của các đại thế lực, ngươi là kẻ xuất sắc nhất. Ngươi là Thanh Thủy Tiên Tử. Nhưng ngươi thất bại, ngươi đã tan biến như một kẻ yếu đuối nhất.”

Kỹ nữ phá lên cười: “Yếu đuối? Không, ngươi mạnh mẽ hơn bao giờ hết, ngươi truy cầu sự sống hơn bất cứ ai, ngươi cam chịu tất cả chỉ để có một con đường cầu sinh. Ngươi là kẻ khát vọng sống sót, dục vọng sinh tồn chính là bản chất của ngươi. Thế nhưng, ha hả, ngươi quả thực vì sống có thể làm tất cả nha.”

“Nên ngươi tạo ra con búp bê kia.”

Thánh giả chỉ vào nô lệ quỳ rạp, tiếp lời:

“Một kẻ không cần suy nghĩ, chỉ cần sống. Chấp nhận làm công cụ, chấp nhận bị giày vò, vì ít ra… không phải chịu trách nhiệm gì nữa.”

Không gian xung quanh run rẩy.

Kẻ bị trói dưới đất lúc này ngẩng đầu lên. Đôi mắt vô hồn nhưng môi khẽ mấp máy:

‘Ta… không nhớ mình là ai.

Ta chỉ nhớ có ai đó từng chạm vào tóc ta và nói… “Ngoan, Uyển Nô giỏi lắm”.

Ta chỉ nhớ… ta không được phép nghĩ, không được phép chọn, không được phép mơ.’

Giọng nói ấy, yếu ớt như lá khô, nhưng vang vọng như kim châm cắm thẳng vào ý thức.

Lý Uyển Như rùng mình. Phía sau ba nhân cách ấy, như có hàng vạn khuôn mặt chồng lên nhau – những người đã từng chạm vào cô, gọi tên cô bằng giọng cợt nhả, rên rỉ, thô tục.

Có người si mê, có người tàn ác, có người im lặng.

Nhưng không ai, không ai, hỏi cô có muốn hay không.

“Ta là cái gì?”

Cô lùi lại, lòng đau buốt.

“Ta là thánh giả thất bại? Là kỹ nữ sa đọa? Là con rối vâng lời?”

Cô thở gấp. Ba bóng hình đứng thành một vòng tròn, ánh mắt đan vào nhau như xiềng xích siết chặt linh hồn cô.

Không gian sụp đổ.

Cho đến khi… Cô nhắm mắt. Một giọng nói vang lên, không phải của bất kỳ ai trong ba người đó. Giọng điệu chắc nịch:

“Ta là tất cả. Và cũng là không ai cả. Bởi từ giờ, ta sẽ là người chọn danh phận cho chính mình.”

Trong nháy mắt, không gian gương vỡ tan.

Thánh giả oai vệ giương kiếm nhưng không hạ xuống, kỹ nữ mị nhãn như tơ nhưng ánh mắt chẳng chút dâm dục, nô lệ quỳ gối cúi đầu nhưng bàn tay nắm chặt.

Cả ba dần tan biến, như thể bị hòa tan. Không còn ranh giới. Không còn đối thoại.

Chỉ còn một bóng người đứng trong ánh sáng lờ mờ, vươn tay ra phía trước, nắm lấy chuỗi ký ức bị rơi vãi và nuốt trọn chúng.

Trong phòng trị thương của Dong Binh hội, tiếng bước chân người qua lại rầm rì, ai đó gọi tên dược sĩ, ai đó giục mang thêm thuốc.

Giữa tiếng động hỗn tạp ấy, đôi mắt Lý Uyển Như mở ra. Ánh mắt ấy không còn vô tri. Không còn mù mờ. Mà thâm trầm, lạnh lẽo, và sáng như gương đã được lau sạch bụi thời gian.

Cô đưa tay lên, sờ nhẹ vết máu đã khô nơi khóe môi. Một nụ cười thoảng nhẹ, như gợn gió đầu xuân.

“Cảm ơn các ngươi, hay đúng hơn, cảm ơn… chính bản thân ta.”

Không ai nghe thấy. Nhưng chẳng cần thiết nữa.

Bởi giờ đây, chỉ có Lý Uyển Như, chỉ có chính cô, mới có quyền quyết định số mệnh của mình.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Thông tin truyện
Tên truyện Hoan Du Thánh Nữ
Tác giả Dzynxc
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Đụ lỗ đít, Truyện dâm hiệp, Truyện sắc hiệp
Tình trạng Update Phần 75
Ngày cập nhật 02/06/2025 13:51 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Dzynxc

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - phimsex - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân