Như ôm ngực mình và đi ra ngoài cửa vì nàng không mặc áo lót. Nàng rón rén đi từng bước một qua phòng bố Lưu, nhà im ắng quá, chắc hôm qua mọi người say rượu nên ngủ vẫn chưa dậy… Nhưng anh Ninh đi đâu rồi không biết. Đêm qua nàng nhớ 3h sáng anh ấy mới về.
– Chị ơi… – Như ghé vào phòng chị Uyên gọi và cầm tay nắm cửa vặn vài cái thay cho gõ cửa. Vài phút sau, Uyên mở cửa phòng với gương mặt ngái ngủ, nàng cũng vừa mới dậy sau khi Như gọi cửa.
– Sao thế? – Uyên mở toang cửa ra và đi vào giường nằm tiếp.
– Chị ơi, anh Phi không có ở nhà ạ? Chồng em cũng không thấy đâu… – Như cũng đi vào giường chui vào chăn nằm xuống với chị.
– Các anh vừa ra khỏi nhà rồi, mày không biết gì à… – Uyên nhắm mắt vừa ôm gối vừa nói. Nàng vẫn rất buồn ngủ vì tối qua ngủ muộn quá.
– Ơ! Các anh đi đâu đó chị? – Như xoay người chui vào trong chăn vào thò tay sang ôm eo chị mình.
– Các anh đi ăn với đối tác, cả bố Lưu cũng đi rồi, ngủ tiếp đi chị buồn ngủ quá…
– Ơ thế ạ? Em ngủ chẳng biết gì ý… Sao suốt ngày đi ăn thế chị nhờ… – Như nhíu lông mày lại, mắt mở thao láo nhìn lên trần nhà.
– Lúc nãy chị cũng hỏi y hệt mày, anh Phi bảo từ giờ đến lúc sang kia còn đi nhiều lắm… Thôi công việc mà, đến bố Lưu cũng phải đi thì mày biết rồi đó… Ngủ đi, nói nhiều thế… – Uyên cau có, nàng nhíu đôi lông mày lá liễu của mình lại vì nàng vẫn rất buồn ngủ.
– Trưa rồi đó chị còn ngủ nữa à… Chị dậy! Dậy đi!! Còn đi ăn chứ… – Vừa nói Như vừa lấy một ngón tay chọc chọc vào ngực chị.
– Thôi hôm nay chị buồn ngủ lắm, ngủ thêm tí nữa 12h dậy rồi đi ăn… – Uyên uể oải kéo tay Như khỏi ngực mình. Bất chợt nàng nghĩ đến lần con bé mút ti mình đợt trước, lúc đó nàng đang làm tình cùng bố chồng. Điều này khiến Uyên mở mắt tỉnh cả ngủ, hai đầu ti nàng cứng lên nhanh chóng, một phần vì nàng vừa ngủ dậy nên cơ thể cũng có chút nhạy cảm.
Thật điên rồ, hôm ấy đúng là bị điên rồi, tự nhiên Uyên thấy rất xấu hổ, mà con bé Như cũng bệnh thật, nó dám làm điều đó với chị nó nữa. Nhưng trong Uyên cũng cảm thấy lúc đó thực sự khá kích thích… Cảm giác cũng không tệ, bởi vì cái Như nó cũng xinh xắn dễ thương chứ không phải đứa xấu xí.
Chính Uyên và Như cũng không hề nhận ra hai chị em đều có tâm lý ái sắc… vì vậy mới có những hành động và sự nuông chiều như hôm đó… Đó là một hội chứng của nữ giới, khi cả hai đều đạt đến một vẻ đẹp cực phẩm cuốn hút mọi phái thì tự họ sẽ cảm thấy có một cảm giác muốn gần gũi với đối phương mặc dù họ là con gái.
Cảm giác đó là cảm giác yêu cái đẹp, cảm giác muốn được chiều chuộng và muốn thấy họ được hài lòng và sung sướng… Nhưng người bộc phát nó ra lại là Như bởi vì lúc đó, nàng là người ở ngoài, là người cũng muốn được giải quyết nhu cầu sinh lý giống chị mình, vì vậy hành động đó là một hành động tự phát không có chủ đích.
Nhưng điều đó cũng khiến Uyên có cảm giác kỳ lạ, một cảm giác khoan khoái khó tả vì được kích thích ở nhiều điểm. Như bị vậy một phần cũng vì tâm lý của nàng đã bị Ninh “huấn luyện” từ lâu bởi những lời khẩu dâm bệnh hoạn của chính anh ta.
Vì vậy, lúc này khi Như lại sờ lên ngực Uyên, điều đó khiến nàng cảm thấy hơi khó chịu. Chỉ có những lúc hưng phấn và đạt cực khoái, cảm giác và hội chứng đó mới xuất hiện. Đó là một hội chứng khiến nữ giới có thể làm tình ba người cùng một lúc nếu sự hưng phấn của họ đạt đỉnh. Đây thực sự là một trải nghiệm, một cảm giác khác lạ đối với cả hai chị em quá đỗi xinh đẹp này.
Uyên thở dài, nàng suy nghĩ điều gì đó rồi bất chợt cẩm điện thoại lên gọi cho Thư nhưng con bé không nghe máy, có lẽ nó đi học rồi. Lúc sau nàng mở phần sms lên thì thấy tin nhắn của bố Lý. “Bố đã đỡ nhiều, cảm ơn các con đã chăm sóc bố, em Thư chuyển lời.” Đọc tin nhắn xong Uyên cũng cảm thấy phần nào nhẹ lòng.
– Tưởng chị ngủ cơ mà… hihi… – Như ôm chị và gác chân lên đùi Uyên. Uyên không nói gì nàng chỉ đọc tin tức trên điện thoại như hàng ngày.
– À mà chị Uyên ơi, tại sao lão ăn mày tối qua lại vào nhà mình nhờ, ý em là ông ấy không sợ bố Lưu hay sao ấy. – Như thắc mắc liền hỏi.
– Hmm… Hôm qua ông ta bị đám thanh niên ngoài công viên đuổi đánh, sợ quá nên liều mình chạy vào đây… Chị thấy tội nên cho ông ấy tắm nhờ… Vậy thôi… – Uyên liếc mắt ra đằng sau thấy con bé cứ tò mò chuyện đó, hay nó đã đoán ra được điều gì rồi.
– Thật á chị, khổ thân… – Như nhíu lông mày lại thương cảm cho lão ăn mày, lão ấy chỉ là một ông cụ nhỏ bé yếu đuối, tại sao lại có những người lỡ lòng đánh đập ông ấy chứ. Thật tàn bạo. Việc để ông ấy ngoài công viên mãi cũng thật nguy hiểm, có lẽ sau này nàng sẽ nói chuyện với bố Lưu để đưa lão về nhà, hay ở gần nhà cũng được.
– À mà chị cũng nói luôn, mày nên giữ khoảng cách với lão ấy, lão ta trông vậy thôi cũng khó lường lắm đó… – Uyên nhận ra ý đồ của lão ăn mày trong lần tiếp xúc tối qua, mặc dù nàng biết lão cũng chỉ muốn đòi hỏi chuyện đó chứ không còn ý đồ nào sâu xa hơn… Đàn ông ai chả vậy, đó chỉ là nhu cầu mà thôi. Với lại đối với Uyên đọc vị lão ta dễ như ăn bánh nên nàng không cần phải đề phòng. Nhưng dù gì nàng vẫn phải nhắc nhở em gái mình.
– Vâng ạ… – Như mím môi lại và từ từ ngồi dậy.
– Với lại… – Uyên cũng chống tay ngồi dậy tiếp tục nhắc nhở em mình.
– Chị không ngờ… Tối qua… Mày lại làm thế với bố… Như vậy là bệnh lắm đấy, có biết không? Chị không biết mày thiếu thốn cỡ nào nhưng làm hành động ấy là không đúng đâu… – Uyên cau mày lại nhìn Như, nàng cũng rất xấu hổ khi phải nhắc em gái mình điều tế nhị này, nhưng con bé còn nhỏ, nàng chỉ sợ nó sẽ có những suy nghĩ sai lệch.
– Không phải thế… Em không nghĩ vậy, với lại chị cũng… làm thế này với bố mà… – Nói xong thì Như dơ bàn tay lên nắm lại và sóc trên không khí.
– Đấy là trị liệu… Mày không lo cho bố à? Chị kể cho mày rồi đó… không giúp bố thì ông ấy cũng không chịu tự làm… – Uyên xấu hổ đỏ cả mặt khi Như nói vậy.
– Em… chính vì lo cho bố, nên em mới làm thế… – Như nhíu lông mày lại giận dỗi, vì thực sự nàng chẳng nghĩ gì xa hơn khi có hành động giúp bố như vậy, nàng chỉ nghĩ đơn giản nếu muốn xuất ra chỉ còn cách đó mới giúp bố xuất nhanh hơn. Chứ không có ý nghĩ trai gái bệnh hoạn nào khác.
– Nhưng… Mày không nên làm như thế… Hành động đó chỉ dành cho người yêu, hoặc chồng của mình… Mày cũng thông minh đấy, sao lại có những suy nghĩ ngây ngô như thế hả? – Uyên thở dài, nàng công nhận hơn nó có hai tuổi thôi sao mà nó tồ thế không biết. Biết là nó không nghĩ gì nhưng thực sự điều đó là không nên.
– Nhưng mà… Nếu làm như chị thì đến khi nào bố mới ra… Chị cũng biết điều ấy mà… bất đắc dĩ em mới phải làm như vậy… Với lại bố có biết đâu ạ…
– Hừ! Xinh xắn đáng yêu… Nhưng hành động có khác gì dâm tặc không? – Uyên mỉm cười trêu Như vì không biết nói gì nữa.
– Chị ý! Đó là sự hy sinh của con gái đó! Blè! – Như lè lưỡi trêu lại chị.
– Mày dạo này chị nói một câu cãi một câu… Hay đấy! – Uyên nói rồi đưa ngón tay đẩy vào trán Như một cái. Nàng cũng không biết phải nói gì nữa vì con bé nói không sai. Nếu thực sự nó chỉ nghĩ đơn giản giúp bố bằng cách đấy cho nhanh thì chuyện cũng không nghiêm trọng như nàng nghĩ.
Thực ra… Suy nghĩ của Như đã vượt xa tầm tư duy và cảm xúc của con người, đứng ở một phương diện nào đó, ví dụ như phương diện y học thì nó không sai… Bởi vì đối với y học thời gian được tính từng giây từng phút, nếu như có cách gì có thể giúp bệnh nhân một cách nhanh nhất họ sẽ không ngần ngại mà làm nó… Nhưng đối với tiêu chuẩn đạo đức xã hội thì nó là điều sai trái.
Là một cô bé thông minh, lanh lợi và có tư duy của thời đại mới, đôi lúc Như luôn khiến mọi người phải cảm thấy “sợ hãi” bởi lối suy nghĩ thẳng thắn nhưng hết sức ngây thơ của nàng. Đối với đàn ông con trai, nàng luôn tránh né và giữ khoảng cách rất lớn… Đối với những người có hoàn cảnh khó khăn, khổ hạnh thì nàng đem lòng thương hại để bao bọc họ… Đối với bố nàng thì nàng cũng coi như mẹ mình mặc dù ông ấy là người khác giới, nàng sẽ dùng hết tất cả những gì mình có để giúp đỡ nếu người nhà gặp khó khăn, và không hề suy nghĩ gì cả.
Đôi lúc những điều tốt bụng ấy của Như lại gây ra những hiểu lầm rất rất lớn đối với những người nhìn vào… Vì vậy, khi nàng mút dương vật cho bố để giúp bố xuất tinh cũng chỉ là một cách làm xuất phát từ tình thương của con gái dành cho bố. Nàng làm nó để kết thúc nhanh hơn chứ không có ý gì khác. Nhưng đối với quan điểm của Uyên nàng lại rất sợ vì việc đó quá bệnh hoạn, đối với Như thì nó chỉ như một hình thức trị liệu của riêng nàng.
Uyên nhìn em gái mình và chẳng biết nói gì cả, tình thương yêu dành cho bố của hai chị em đều giống nhau, nhưng cách làm có khác nhau một chút… Uyên thở dài, thôi thì chuyện đó cũng có tác dụng chứ không phải không để lại kết quả gì. Nó cũng có lý lẽ riêng mà nàng cũng có nỗi lo riêng của mình.
Từ lúc lấy chồng đến giờ, hai chị em đã trải qua rất nhiều tình huống bệnh hoạn, mà đó đều là những phát sinh ngoài mong muốn, những việc mà cả hai chị em đều phải giữ bí mật cho đến cuối đời.
… Bạn đang đọc truyện Lão ăn mày tại nguồn: http://truyensextv99.com/lao-an-may/
Vài ngày trôi qua, thời gian này Ninh, Phi và ông Lưu liên tục bận công việc tiếp khách, biếu xén để chuẩn bị cho chuyến quay lại Kenya một cách chu toàn nhất. Ông Lưu cũng rất lo lắng nên ông đã đích thân đi kèm hai cậu con trai của mình bởi vì lần quay lại này còn quan trọng hơn lần đầu tiên rất nhiều. Một phần cũng để truyền đạt lại toàn bộ kinh nghiệm của bản thân về mọi vấn đề, bí mật trong kinh doanh cho Phi và Ninh, sau đợt này ông sẽ toàn quyền cho chúng quyết định mọi việc.
… Bạn đang đọc truyện Lão ăn mày tại nguồn: http://truyensextv99.com/lao-an-may/
Ngày hôm nay, Uyên lên công ty làm việc. Như thường lệ nàng luôn là tâm điểm chú ý của tất cả mọi người ở đó kể cả khách cho đến nhân viên của công ty. Mặc dù cũng hay nhìn thấy nàng nhưng họ luôn phải ngước nhìn vẻ đẹp kiêu sa lộng lẫy của Uyên, một vẻ đẹp cuốn hút khó tả, nàng cứ như một người mẫu được vẽ ra bởi trí tuệ nhân tạo vậy, nàng đẹp không có góc chết không có ngoại lệ gì hết.
– Cộp! Cộp! Cộp! Cộp! – Tiếng guốc của Uyên vang lên ở đại sảnh tổng công ty, nó phá vỡ sự im lặng nơi đây một cách ngọt ngào nhất bởi vẻ đẹp phát sáng của Uyên. Với một gương mặt xinh đẹp cá tính nàng mang một vẻ đẹp cuốn hút khó tả, một vẻ đẹp bất cứ ai nhìn thấy cũng phải tương tư cả tháng trời và thắc mắc rằng tại sao trên thế gian lại có người xinh đẹp đến mức đó. Mặc dù rất xinh đẹp, nhưng vì tính cách nên nhìn Uyên lúc nào cũng rất khó gần. Vì vậy mọi người không ai dám lại gần bắt chuyện với nàng.
Hôm nay Uyên mặc một bộ váy công sở đen trắng, bộ ngực to của nàng vun cao đẫy đà sau lớp áo trắng tinh khôi, ống tay lỡ để lộ ra đôi tay dài trắng mịn đang ôm một chiếc túi tài liệu. Chiếc váy zip bó sát vào bộ mông to tạo nên một đường cong hoàn hảo. Với chiều cao 1m70 nàng rất tự tin với đôi chân dài cân đối trắng phát sáng của mình. Chưa kể dưới chân nàng đang đi một đôi guốc hiệu Louboutin cỡ 10cm khiến chiều cao của nàng lúc này là 1m80.
Đối với một cô gái, chiều cao này thực sự đáng nể, vì vậy với vẻ xinh đẹp này Uyên luôn tự tin sải bước trong công ty và chẳng thèm liếc nhìn một ai. Phải nói trông nàng cực kỳ sang chảnh và khó gần. Trong công ty có rất nhiều lời bàn tán về Uyên tuy nhiên không ai dám đặt điều hay nói quá. Bởi vì tất cả mọi người trong công ty đều biết gia thế của Uyên cỡ nào.
Mặc dù nàng đang làm vị trí trợ lý tổng giám đốc nhưng không một ai dám đồn đại nàng cặp kè với tay giám đốc Quang như những trợ lý giám đốc khác. Đơn giản bởi vì đối với Uyên lão Quang cũng chỉ là hạng cắc kè trong khi lão ta cũng là tổng giám đốc một công ty lớn có rất nhiều chi nhanh lớn nhỏ trải dài khắp cả nước. Phải nói rằng Uyên ở công ty chẳng khác gì bà chủ nơi đây. Trông nàng toát ra khí chất lớn hơn tay Quang rất nhiều.
Nhưng còn một lý do nữa mà mọi người trong công ty không biết lý do tại sao một người như Uyên lại đi làm ở đây. Đó chính là bố của lão Quang có quen biết với bố của Uyên, việc Uyên vào đây làm cũng vì nghe lời bố Lý và một phần nàng cũng muốn chứng tỏ bản thân chứ không phải vì nàng cần một công việc.
Nếu không nàng có thể làm ở tập đoàn đá quý của chồng, một tập đoàn có quy mô lớn gấp cả trăm lần công ty của tay Quang. Nói tóm lại ở đây Uyên giống như một nữ thần, một đại diện gương mặt chứ không phải trợ lý của tay Quang giám đốc. Và chính lão Quang còn cảm thấy hãnh diện và tự hào với các đối thủ khi trong công ty mình có một người xinh đẹp như vậy.
Tuy nhiên, trông Uyên khó gần là vậy, mọi người đều không dám lại gần hay bắt chuyện với nàng tuy vậy vẫn có một người dám bắt chuyện với Uyên đó là thằng Lý mập. Nó dường như không có liêm sỉ mặc dù Uyên cũng không hề muốn nói chuyện với nó, vì là bạn học cũ và là một người lịch sự nên đôi lúc Uyên cũng phải tiếp chuyện nó. Tuy Lý mập tỏa ra một vẻ đần đần nhưng trong công ty nó là thằng dũng cảm nhất khi liên tục làm phiền Uyên.
… Bạn đang đọc truyện Lão ăn mày tại nguồn: http://truyensextv99.com/lao-an-may/
Uyên lên phòng mình và ngồi vào bàn làm việc như bình thường, mặc dù là một người đi làm để cho vui tuy nhiên Uyên cũng là người rất có trách nhiệm trong công việc, nàng luôn hoàn thành xuất sắc công việc trợ lý của mình.
– Cộc! Cộc! – Bỗng có tiếng gõ cửa phía ngoài.
– Mời vào! – Uyên đoán chín mười phần kẻ đứng ngoài là ai, vì ngày nào cũng vậy.
– Hề hề… Uyên ơi! Cậu có ăn uống gì không tớ mua cho… – Mở cửa là Lý mập, nó cười ngại gãi đầu gãi tai nhìn Uyên chằm chằm với đôi mắt hau háu. Ngày nào nó cũng phải nhìn Uyên một lần cho đỡ nhớ nên thế đó là một điều hết sức phiền hà với Uyên.
– Tôi không! Có việc gì thế? – Uyên liếc mắt lên nhìn nó rồi lại nhìn vào máy tính. Bình thường Lý mập ở ngoài đường nó hay đeo một cái balo trông đụt hết cỡ. Mặt thì rỗ, đôi mắt híp ẩn sau lớp kính cận dày cộp, mái tóc bổ luống quê mùa. Đã vậy nó còn béo ục ịch và chỉ cao có gần 1m60, cỡ khoảng 1m58 còn thiếu. Trong công ty này nó chẳng khác gì chân sai vặt của mọi người. Tuy nhiên Uyên chưa bao giờ sai nó điều gì vì đơn giản nàng không thích.
– À… Tớ muốn hỏi thăm bác nhà đã đỡ chưa… – Lý mập xoắn quẩy hai bàn tay lại với nhau và ngồi xuống chiếc ghế sofa trong phòng làm việc của Uyên.
– Ừm… Bố chồng tôi cũng đỡ rồi… – Nói xong Uyên chợt nghĩ ra điều gì đó, nàng đứng dậy và đi ra tủ lạnh. Nàng lấy ra một cốc trà sữa sáng nay vừa mới mua.
– Này… Cậu uống đi, cảm ơn cậu nhé! – Uyên ngồi xuống chiếc ghế đối diện Lý mập và đưa cốc trà sữa cho nó để cảm ơn. Nàng mím đôi môi đỏ của mình lại và nhìn cái vẻ đần đụt của Lý mập, và không hiểu sao mình lại có duyên với nó thế. Học từ thời cấp ba rồi đến giờ còn làm cùng công ty nữa. Chắc nó sẽ đeo bám nàng cả đời mất.
– Thật không? Cậu mua trà sữa cho tớ á? – Lý mập sướng run người, nó mở to cái mắt híp của mình nhìn vào cốc trà sữa trước mặt. Đây như một món quà lớn nhất trong cuộc đời nó vậy. Nó run rẩy cầm cốc trà sữa mà Uyên cho. Và nó coi đây như báu vật của nó vậy.
– Ừm… Tôi muốn cảm ơn cậu việc lần trước, đã nhiệt tình hỗ trợ tôi… – Vừa nói Uyên vừa dựa lưng vào ghế, ngả đôi chân dài của mình về phía trước. Nàng vô tình để lộ chiếc quần lót trắng phía trong chiếc váy zip.
Đối với Uyên, nàng không bao giờ mặc quần bảo hộ vì nàng thấy nó thực sự vướng víu, nàng chỉ mặc quần lót và một chiếc váy nên thế lúc này nó đã lộ ra ngay trước mắt Lý mập. Thậm chí đến quần tất màu da người để che đi khuyết điểm ở chân nàng cũng không cần mặc vì chân nàng đã quá đẹp rồi.
– Ờ… tớ… Úi giời! Có gì đâu!! Cậu không cần khách sáo! Có gì cậu cứ gọi cho tớ!!! Tớ… Tớ sẽ cố gắng hết mình để giúp cậu… Bất kể việc gì… He he… – Lý mập mở to mắt lúng túng thở mạnh và nhìn vào quần lót của Uyên.
Cảnh tượng trước mắt khiến nó cửng ngay lập tức, vì nó là dân FA lâu năm. Chưa có một mảnh tình vắt vai, suốt ngày sóc lọ với hình ảnh của Uyên trong đầu. Vì thế hình ảnh này của Uyên như một cảnh tiên trước mắt nó vậy, đây là một cơ hội tốt để nó ghi nhớ cái phần căng căng ẩn sau lớp quần lót của Uyên trong đó.
Cảnh tượng này đẹp đến mức khiến nó bị sốc ngang… Cặp đùi thon dài trắng mịn của Uyên đang phơi ra ngay trước mặt nó, phía trong là một chiếc quần lót trắng căng lên ép chặt vào bướm nàng. Điều này khiến Lý mập sướng mất hết cả bình tĩnh. Nó lén nhìn vào đó nhiều lần, nó không thể chịu được nữa khi Uyên vẫn chưa phát hiện. Nó từ từ lôi điện thoại của mình ra để chụp lại.
Nhưng ngay lúc đó, Uyên cau mày lại khi thấy mắt Lý mập liếc xuống dưới, nàng vắt hai chân lại với nhau và dùng tay che lại. Thấy vậy Lý mập tiếc ngẩn ngơ, nó biết Uyên đã biết liền lúng ta lúng túng.
Thấy cái vẻ này của nó nàng lại thấy khó chịu, chắc chắn nó vừa nhìn thấy quần lót của mình rồi. Vì xấu hổ nên Uyên cũng không dám phản ứng mạnh. Nhưng lúc sau nàng để ý cái điện thoại nó cầm trên tay, nó đang chĩa camera về phía mình, chắc chắn lại làm trò gì rồi.
– Cậu làm gì đó? Tính chụp lén tôi à? – Vì Uyên thẳng tính nên nàng nói thẳng luôn khiến Lý mập giật mình toát mồ hôi hột.
– Không… Tớ không… Cậu nhìn đây này… Tớ không chụp lén cậu đâu… – Lý mập dơ nhanh điện thoại lên để làm giả bằng chứng rồi rụt lại không cho Uyên cầm xem.
– Thật không? Cậu lớn rồi đó, đừng làm mấy trò trẻ con đó nữa… Chụp đùi tôi để làm gì chứ? – Uyên cau mày nhìn Lý mập, điều đó khiến nó càng sợ vì Uyên nói đúng. Nhưng ngay lúc đó lại có tiếng gõ cửa bên ngoài. “Cộc! Cộc!”
– Mời vào ạ! – Kẻ mặt dày đang ở đây rồi, nhưng vẫn còn một kẻ nữa.
– Ha ha ha… Đây rồi! Thế nào em đã ăn sáng chưa Uyên? – Tay Quang mở cửa bước vào cười ha hả ha hả.
– Em chào sếp! – Lý mập vội vàng đứng dậy chào tay Quang.
– Lý đấy hả? – Tay Quang nhìn Lý mập rồi quay sang cười với Uyên, Uyên chỉ cau mày rồi đứng dậy quay ra ghế làm việc ngồi.
– Em chào sếp, em về phòng làm việc! – Lý mập ôm cốc trà sữa của Uyên trong tay và vội vàng chuồn khỏi đây, cũng may ông giám đốc vào kịp thời nếu không Uyên sẽ thấy mấy bức ảnh mà nó chụp lén đùi của nàng.
Lý mập hồi hộp ôm cốc trà sữa trong tay như báu vật vội vàng chạy vào phòng vệ sinh. Nó tụt quần lôi con cu dài 15cm của nó ra và sóc lọ lia lịa khi nghĩ đến chiếc quần lót của Uyên, thấy chưa đủ nó lôi tiếp bức ảnh chụp đùi Uyên ra và sóc. Đúng là một tên biến thái thất bại của thất bại.
Lúc này… Trong phòng làm việc của Uyên, không gian ái ngại bao trùm khắp nơi khi tay Quang đang ngồi chễm chệ trên ghế sofa của Uyên. Hắn cũng khá cao và có dáng người to đậm với làn da ngăm đen. Hắn ngồi ưỡn chim ra khiến đũng quần hắn nổi một cục u to tướng.
Uyên cau mày liếc mắt nhìn tay Quang mà thấy gương mặt vuông chữ điền của hắn hãm quá, nàng không thể hiểu ngày trước tại sao mình lại có thể có suy nghĩ sẽ cho lão ta một cơ hội chứ… Thật điên rồ. Nghĩ vậy Uyên cảm thấy đỏ mặt và có chút tự tức bản thân. Nhưng nghĩ đến việc sắp nhờ hắn nên nàng lại phải bình tĩnh.
– Chú Quang… À nhầm anh Quang… Hì! – Uyên mỉm cười vì mình vừa gọi nhầm. Thực chất so tuổi thì tay Quang lớn hơn Uyên hẳn 21 tuổi nên gọi chú là đúng. Nhưng hắn ta không cho bất kể ai gọi hắn là chú, nên cả công ty đều phải gọi hắn là anh. Bố Lý và bố tay Quang gần bằng tuổi nhau, cũng bởi vì bố Uyên đẻ nàng rất muộn nên nàng ít hơn tay Quang hẳn 21 tuổi.
– Ấy! Lại gọi chú rồi! Nhìn anh thế này em suốt ngày nhầm vậy Uyên? – Tay Quang đứng dậy cười nửa mép và gồng lên khoe cơ bắp của mình trong lớp áo sơ mi chật cứng.
– Em nhầm một chút… – Uyên ôm miệng mỉm cười khi thấy cái dáng của lão ta. Đôi lúc lão Quang này cũng rất hài hước chứ không hẳn hãm như lời đồn đại.
– À anh Quang! Em có chuyện muốn xin phép anh… – Uyên nhìn tay Quang chằm chằm khiến hắn ta lại ngồi xuống sofa tò mò không biết nữ thần muốn xin điều gì đây.
– Bất kể điều gì! Em không cần phải xin phép! Riêng em… Anh ok hết! – Tay Quang tru môi ngoáy cái đầu một vòng thể hiện mình là người có quyền nhất công ty, kiểu tỏ ra với Uyên rằng nàng cứ thoải mái đi vậy. Trông tay Quang cũng khá già rồi nhưng đôi lúc hắn rất đồng bóng với những hành động không mấy phù hợp với tuổi của mình.
– Sắp tới, em muốn xin nghỉ khoảng một tuần để đi du lịch với bố em… Anh sắp xếp công việc cho em nhé! – Uyên có chút hồi hộp vì không biết lão ta có đồng ý không.
– Ồ! Vậy à! Hừm!!! Xem nào! – Tay Quang mồm thì nói chuyện gì cũng được nhưng khi nghe thấy Uyên nói vậy, hắn ta lại dở chứng như thể đang có âm mưu gì vậy.
– Nhất trí! Nhưng với một điều kiện! – Tay Quang nhìn Uyên cười với vẻ mặt rất sở khanh.
– Điều kiện gì vậy anh? – Uyên nhíu lông mày lại có chút không thoải mái.
– Em phải đi ăn tối với anh một bữa… – Tay Quang cũng hồi hộp không biết nàng có đồng ý không, nhưng đây là cơ hội tốt để lão ta được đi ăn tối với Uyên một lần, điều mà lão rủ Uyên cả trăm lần rồi đều bị nàng từ chối.
– Ăn tối sao? – Uyên liếc lên trần nhà suy nghĩ.
– Đúng! Ăn tối! Chỉ đi ăn tối thôi em! Hê hê…
– Hmm… – Uyên vẫn rất lưỡng lự vì chắc chắn chồng nàng sẽ không cho phép.
– Em! Em vào công ty làm một thời gian rồi mà anh chưa được ăn tối cùng em một lần nào! Lần này mong em bớt chút thời gian đi ăn với anh… Tầm một tiếng thôi! Anh chỉ xin em đúng một tiếng… – Tay Quang sợ Uyên không đồng ý liền nhanh nhảu cười tươi nói.
– Chị nhà có đi không anh? Để em rủ chồng em đi cùng! – Uyên mỉm cười nói.
– Ầy nào! Không! Không! Không! Chỉ hai chúng ta thôi! Em biết anh rất quý em mà… Coi như chúng ta bàn chút công chuyện ngoài giờ! Được không em? – Tay Quang biết ngay Uyên sẽ nói thế, nên lần này lão ta liền mặt dầy nói thẳng như thể đang set kèo hẹn hò với Uyên vậy.
– Hmm… – Uyên vẫn lưỡng lự vì như vậy khác nào hẹn hò đâu, đã vậy còn phải nói dối anh Phi nữa. Thực sự khó cho nàng.
– Dù gì thì nghỉ một tuần cũng lâu đấy tình yêu của anh à, ngoài em ra chẳng ai trong công ty xử lý được công việc của em… Nên thực ra mà nói sẽ hơi khó… – Lão Quang bắt đầu dở thói gây khó dễ cho Uyên. Uyên cau mày lại, nàng biết mình đang bị ép, nhưng vì nàng đã tính đến việc sẽ đi du lịch với bố Lý đợt sắp tới rồi nên nàng nhất định phải nghỉ được. Thôi thì cũng chỉ ăn tối một tiếng cũng không có gì cả.
– Thôi được! Em đồng ý! Nhưng hai ngày nữa em mới rảnh được… – Uyên nói và nhìn tay Quang với vẻ mặt hơi ngại. Hắn ta nói đúng, hắn đã mời nàng đi ăn rất nhiều nhưng toàn bị nàng từ chối, cho dù đó là bữa tiệc chung của cả công ty nàng nhưng cũng không đi. Nên lần này coi như đi ăn để phải phép vậy.
– Được! Được! Được! Hai ngày nữa không vấn đề gì! Ta nhất trí như vậy nhé! Ha ha ha!!! Thật là vui! Hôm nay anh rất vui!!! Ha ha ha!!! – Lão Quang cười lớn vỗ xuống chiếc ghế sofa bồm bộp.
– Mà anh Quang này! – Uyên cau mày nhìn tay Quang.
– Sao thế em? – Tay Quang mở to mắt mỉm cười rất tươi.
– Từ giờ trở đi anh đừng gọi em là “Tình yêu của anh” nhé! Mọi người sẽ hiểu lầm, với lại chồng em mà biết sẽ không hay, vì anh ấy hay ghen lắm! – Uyên nhíu lông mày lại giải thích cho lão Quang hiểu.
– Phi nhà em hả? Ừ! Trai trẻ mà hay ghen là đúng ha ha! Anh hiểu! Anh hiểu! Nhất trí em yêu! – Tay Quang cười nhe nhởn, hắn vẫn tiếp tục trêu Uyên.
– Này! Lại nói cái gì đấy! – Uyên dơ cái hộp bút lên thì lão Quang cười ha hả và chạy ra khỏi phòng Uyên. Uyên thở dài, nàng đặt hộp bút xuống… Hai ngày nữa là ngày anh Phi có lịch ăn với đối tác nên nàng tranh thủ lúc đó để trốn ra ngoài vậy. Thật khó xử, nàng cũng bất đắc dĩ mới phải nói dối chồng, chứ anh Phi không thích tay Quang này tí nào.
Trong giới doanh nhân Việt Nam, không ai là không biết tay Quang và Phi. Tay Quang là một kẻ nghèo đi lên từ chính đôi bàn tay của mình. Còn Phi là một chàng trai có bệ đỡ vững chắc từ nhỏ, tuy vậy Phi cũng đã chứng tỏ bản thân mình với mọi người và trong giới doanh nhân Việt Phi được mệnh danh là thần đồng đá quý. Vì thế tay Quang luôn có sự đố kỵ với Phi, còn Phi thì không mấy ưa tay Quang này vì vẻ chơi bời gái gú của hắn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lão ăn mày |
Tác giả | Fafamini |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Lão già bẩn bựa, Truyện bóp vú |
Tình trạng | Update Phần 121 |
Ngày cập nhật | 05/09/2025 06:55 (GMT+7) |