– Ting… – Cửa thang máy dần mở ra, đôi mắt tay Quang bỗng chốc mở to, trợn lên, đồng tử của hắn co lại vì sợ hãi. Chân tay hắn run lẩy bẩy, tim hắn đập loạn nhịp khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa thang máy là Phi.
Phi lừng lững đứng ngoài cửa thang máy với chiều cao 1m85 tính cả giày, hai tay anh xỏ túi quần, anh mặc một bộ vest lịch lãm với đôi giày đen bóng loáng, tuy nhiên lúc này ánh mắt Phi trợn lên đỏ rực, đôi lông mày cau lại cùng với gương mặt sát khí bao trùm khắp cửa thang máy khi anh thấy Uyên vợ mình đang đứng với tay Quang trong thang máy và trông nàng còn đang say rượu.
Phi trợn mắt lên, lồng ngực anh đập như trống trận khi thấy một tay Uyên đang vịn vào vai lão Quang, đầu tóc thì rũ rượi che hết cả mặt… Còn bàn tay của lão Quang đang vòng sang phía bên kia eo để đỡ Uyên. Cảnh tượng trước mắt khiến Phi bị sốc tạm thời. Anh chỉ biết đứng đó trợn mắt nhìn…
Uyên cúi đầu, nàng nhìn thấy đôi giày đen trước mặt mình và cảm thấy có gì đó rất đáng sợ đang chờ mình ngay trước mắt vì đôi giày đen này là của Phi, nàng nhận ra nó vì đây là đôi giày hàng hiệu Uyên đã đặt riêng cho Phi vào sinh nhật năm ngoái.
Sau đó nàng vuốt lại tóc mình và ngẩng mặt đứng thẳng người… Lúc này, đôi mắt nàng mở to tròn khi thấy chồng đang đứng trước mặt mình với gương mặt không thể sát khí hơn. Uyên vội vàng đẩy lão Quang ra và vuốt lại tóc, một hành động khiến Phi càng thêm tức giận.
Phi gồng cứng mặt, anh vẫn đứng đó như không thể tin vào mắt mình, hàng trăm hàng vạn câu hỏi tại sao hiện lên trong đầu anh, điều anh thắc mắc nhất là tại sao cô ấy lại ở đây với lão Quang trong khi chiếc thang máy đang đi lên phía trên. Lửa giận trong lòng Phi đang lớn dần sau từng giây, từng phút trôi qua.
– Anh Phi… – Uyên run rẩy nói, chưa bao giờ nàng thấy sợ đến thế này, mọi thứ như sụp đổ khi bị bắt quả tang, mọi việc đều rõ ràng thế này không còn chối cãi được gì nữa, nàng biết cuộc hôn nhân này đến đây đã đổ vỡ rồi. Một sự thật còn đáng sợ hơn cả một cơn ác mộng. Uyên chỉ biết nhìn Phi với đôi mắt ướt lệ và run rẩy.
– Ting… – Vì Phi đứng ở ngoài một lúc không vào nên cửa thang máy dần đóng lại. Phi và Uyên nhìn nhau với đôi mắt ướt nhòe. Cửa thang máy đang dần khép lại, tuy nhiên vì quá sợ hãi nên Uyên không nhúc nhích. Khi cánh cửa đóng lại chỉ còn một khe hẹp Uyên chỉ biết khóc nhìn Phi mà không thể chạy ra bấm thang máy cho nó dừng được.
– Ruỳnh! – Bỗng một bàn tay to lớn chặn cửa lại và kéo ra. Ngay sau đó Phi bước vào trong với đôi mắt trợn trừng nhìn tay Quang.
– Phi! Chú nghe anh giải thích! – Tay Quang nhìn Phi lao vào sợ quá liền dơ tay lên cười cười để ngăn Phi lại.
– BỤP! BỤP! BỤP! BỤP! BỤP! – Phi lao vào đấm tay Quang liên tiếp, những cú đấm như trời giáng vào mặt tay Quang. Khiến hắn tối tăm mặt mũi và ngã lăn ra thang máy… Với sự tấn công dồn dập của Phi, người cao to hơn hẳn hắn thì tay Quang chỉ biết dơ tay lên đỡ.
– Anh Phi… Hu hu… Đừng!!! – Uyên vì quá sợ nên nàng chỉ biết đứng nép vào thang máy và khóc.
– Grừ! Grừ! Hừ! Hừ! BỤP! BỤP! BỤP! – Phi gầm lên và đấm lão Quang như điên, gân mặt anh nổi lên, mắt anh đỏ rực.
– Phi!!! Anh xin lỗi chú! Ai da!!! Chú nghe anh giải thích! Đừng đánh anh nữa!!! Ai da!!! – Tay Quang kêu oai oái nhưng Phi không dừng lại, một sự hỗn loạn khủng khiếp trong thang máy.
– Ting! – Cửa thang máy lại đóng vào và tiếp tục đi lên tầng 40 trong khi Phi vẫn đang đấm lão Quang mà không hề nói một câu gì, vì đơn giản Phi là người ít nói và rất cục.
– Ting!!! – Thang máy đi lên tầng 40, cánh cửa lại mở ra, phía trong Phi vẫn dùng một tay tóm cổ lão Quang còn một tay đấm vào mặt hắn.
– Anh Phi… Đừng! Đừng mà… – Uyên khóc với đôi mắt ướt nhòe, sự sợ hãi quá mức của nàng đã giải phóng Adrenaline và Cortisol, hai hormone khiến cơn hưng phấn của nàng bị giảm hẳn đi và thay vào đó là sự sợ hãi tột độ. Uyên thấy Phi đã phát điên, anh ấy không thèm biết lý do tại sao nàng lại ở đây mà đã lao vào đấm lão Quang tới tấp. Uyên nghĩ mình sẽ phải làm gì đó nếu không anh ấy sẽ đánh chết lão Quang mất.
– Thằng chó này! Mày định làm gì vợ tao! HẢ!!! – Phi gào lên túm tóc lão Quang và kéo lão ta ra khỏi thang máy như kéo một con lợn.
– PHI! HÃY NGHE ANH GIẢI THÍCH!!! LÀM ƠN!!! – Tay Quang đau đớn ôm bàn tay to lớn của Phi và lết ra khỏi thang máy. Uyên thấy vậy cũng chạy theo nhưng nàng không biết phải làm gì lúc này vì anh Phi hung dữ quá. Uyên Ú a ú ớ… nàng chỉ biết khóc, bỗng chốc nàng trở nên yếu đuối vì sự sợ hãi đã lấn át hết tâm trí nàng.
– Hừ! Hừ! Hừ! Hừ! BỤP! BỤP! BỤP! BỤP! Ai da! A! A! Ai da! – Tay Quang kêu lên vì đau đớn, mặt hắn đã be bét máu mà Phi vẫn đánh hắn liên tục. Khi nhìn thấy cảnh tượng vợ mình đầu tóc rũ rượi, gương mặt đỏ ửng vì say rượu, đã vậy còn bám vào vai lão Quang và cùng nhau đi lên khách sạn. Với một người hay ghen như Phi thì việc phát điên đến mức này thật khó tránh khỏi.
– Anh Phi! Đừng đánh nữa! Hu hu hu… ANH PHI!!! ANH SẼ ĐÁNH CHẾT NGƯỜI TA MẤT!!! ANH!!! – Uyên hét lên… Nàng lấy hết sức lực để chạy tới và liều mạng ôm Phi từ đằng sau để kéo ra nhưng Phi khỏe quá.
– ANH PHI!!! ĐỪNG ĐÁNH NỮA!!! – Uyên vẫn ôm chặt Phi và kéo ra. Bỗng Phi dừng lại nắm chặt tay Uyên và đẩy nàng ngã xuống đất. “A!!!” Uyên bị Phi đẩy ngã dập mông xuống dưới sàn thảm ngoài hành lang khách sạn.
– CÚT!!! TẠI SAO CÔ LẠI LỪA DỐI TÔI HẢ? CÚT!!! – Phi quay lại chỉ tay với hai hàng nước mắt cay đắng, vì quá tức giận và thất vọng nên anh đã khóc.
– Em không… Không phải như anh nghĩ đâu… – Uyên nhíu lông mày lại và không dám nhìn thẳng vào mắt chồng.
– Thằng chó ranh con! BỤP!!! – Bất ngờ tay Quang gượng dậy với gương mặt sưng húp và be bét máu. Vì quá cay cú nên lão ta đấm Phi một cái bất ngờ từ đằng sau.
Nhưng lão ta khựng lại một giây khi thấy Phi không hề hấn gì, chỉ thấy Phi trừng mắt quay lại và lao về phía mình để đấm. Hai người đấm nhau giữa hành lang… Lão Quang tuy thấp nhưng cũng đô con nên lão ta cũng bật lại Phi được vài cái. Tuy nhiên Lão vẫn bị Phi đấm và đè xuống dưới sàn thảm của khách sạn, và dành cho hắn những cú đấm cực mạnh vào mặt.
– Toét! Toét! Toét! – Lúc này nhân viên an ninh của khách sạn mới lên tới nơi. Vì đây là tầng của khách vip nên phía trưởng an ninh khách sạn đã phải lên can ngăn vụ ẩu đả này.
– Các anh! Các anh! Xin hãy bình tĩnh! – Bốn nhân viên an ninh lao tới kéo Phi và tay Quang ra.
– THẰNG CHÓ! THẰNG KHỐN NẠN!! Mày chưa xong với tao đâu! – Phi trừng mắt chỉ tay về phía tay Quang. Tay Quang không nói gì chỉ nhổ nước bọt một cái rồi chỉnh lại đầu tóc và lau máu trên mặt. Trong lúc hỗn loạn mà hắn vẫn muốn giữ hình tượng trước mặt Uyên nên không quên chỉnh đầu tóc của mình.
– Các anh xin hãy bình tĩnh, nếu không chúng tôi sẽ gọi cảnh sát! – Khi nghe ông trưởng an ninh nói vậy thì cả hai mới thực sự dừng lại vì không ai muốn có rắc rối xảy ra vì dù gì cả hai người đều là những người nổi tiếng trong giới kinh doanh.
Vì quá xấu hổ nên tay Quang không nói gì, hắn chỉ lấy lại đồ dùng cá nhân và đứng dậy tức tối vì hôm nay bị thằng ít hơn mình chục tuổi đánh cho te tua trước mặt người đẹp. Còn Phi trừng mắt cau mày nhìn tay Quang không chớp mắt. Lúc này Uyên đi tới nắm cổ tay Phi nhưng vẫn bị anh gạt ra.
– Thưa anh! Anh chảy nhiều máu quá! Anh hãy để chúng tôi đưa anh xuống dưới! – Một nhân viên an ninh đến nói với tay Quang.
– Không cần! – Tay Quang cầm chiếc ví của mình lên và đi thẳng vào thang máy. Còn Phi đứng đó cau mày trừng mắt nhìn theo lão Quang cho đến khi hắn đi khuất. Vốn dĩ đã không ưa nhau, nay lại gặp trường hợp thế này, nên Phi không thể giữ được bình tĩnh cũng là điều dễ hiểu.
Về phía khách sạn, sau khi xác nhận hai bên sẽ giải quyết cá nhân, Phi đã đưa cho trưởng an ninh ở đó một số tiền và yêu cầu anh ta xóa toàn bộ video cảnh ẩu đả vừa rồi trên camera. Vì đã quen với môi trường ở đây và thường xuyên phải xóa camera ở những tầng này, bởi trên đây toàn những vị khách vip của vip không thể trái lời nên tên trưởng an ninh ở đó cũng vui vẻ nhận lời.
Cuối cùng Phi và Uyên xuống xe với một tâm trạng u ám chưa từng thấy. Ngồi trên xe Phi không nói không rằng một câu nào, mặc cho chuông điện thoại trong túi vang lên liên tục. Uyên cũng vậy, nàng không dám nói gì… Tuy cơn hưng phấn của nàng đã dịu đi nhưng cơ thể vẫn rất khó chịu, kèm với đó là những nỗi lo phía trước.
Phải nói lúc này Uyên là người rất mệt mỏi khi trong cơ thể tồn tại hai loại cảm xúc trái ngược mà chính nàng cũng không hiểu cơ thể mình đang bị làm sao lúc này. Vừa sợ hãi lại vừa hưng phấn… Thật điên rồ.
– Sao rồi bố! Anh Phi không nghe máy ạ? – Ninh đứng cạnh ông Lưu lo lắng hỏi. Trong khi cả hai gia đình đang dùng bữa thì phía bên đối tác có người cần về khách sạn nghỉ ngơi vì tuổi cao và có bệnh. Vì thế Phi đã rất nhiệt tình ngỏ ý muốn đưa ông ta về. Và thật tình cờ đó chính là khách sạn mà tay Quang và Uyên chọn để ăn tối.
Khi mà cùng là những người có địa vị cao và rất nhiều tiền, chắc chắn họ sẽ chọn những nơi vip nhất, đắt nhất, có dịch vụ tốt nhất để lựa chọn. Vì thế việc Phi chạm mặt với tay Quang và Uyên ở đây cũng không hẳn là tình cờ, mà đó là điều tất yếu của giới tài phiệt.
– Anh vào trong tiếp khách mau! Ra ngoài này làm gì? – Ông Lưu cau mày tức giận lan sang cả Ninh. Thấy vậy Ninh thở dài và đi vào trong với Như và ông Lý vì anh không thể vắng mặt quá lâu. Cả Ninh và ông Lưu đều lo lắng vì phía đối tác có nói ông cụ đã về phòng an toàn, tuy nhiên đến giờ này vẫn chưa thấy Phi quay lại. Đường đường là tổng giám đốc, Phi không thể vắng mặt trong bữa cơm thân mật mà hết sức quan trọng thế này.
30 phút sau, Phi và Uyên cũng về đến nhà, lúc này Phi đang có một tâm trạng không tốt, đây là một tâm trạng hết sức tồi tệ, tồi tệ nhất trong cuộc đời của anh. Tệ đến mức anh không cần quan tâm đến đối tác của tập đoàn đang chờ mình ở bữa tiệc. Vì từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên anh thất vọng và đau đớn đến nhường này, hai khóe mắt anh đỏ rực như một con ma cà rồng phương tây.
Phi trợn to mắt, răng nghiến lại ken két và bước vào nhà như con zombie… Đi ngay sau là Uyên, hai người đi từ gara lên phòng mà không nói một câu gì, không giam u ám hẳn đi… Cảm giác lúc này thật nghẹt thở, Uyên nuốt nước bọt liên tục vì sợ hãi, nàng rất hiểu tính anh Phi nên thế lúc này nàng không biết sẽ phải giải thích cho anh ấy hiểu thế nào. Đã vậy cơ thể nàng vẫn đang không ngừng cảm thấy khó chịu vì thứ thuốc kích dục kia.
– Rầm! – Phi đóng mạnh cửa, anh cởi áo vest ném lên móc và ngồi phịch xuống giường ôm đầu. Còn Uyên chỉ dám đứng gần đó không nói gì.
– Tại sao? – Giọng nói của Phi rất nhỏ tuy nhiên nó chất chứa rất nhiều sự cay đắng trong đó.
– Tại sao… Cô lại nói dối tôi đi sinh nhật bạn? – Phi nhìn lên Uyên với đôi mắt đỏ ngầu. Răng nghiến lại trông rất đáng sợ.
– Em… Em xin lỗi! – Uyên nhắm mắt lại không dám nhìn vào mắt Phi.
– XIN LỖI? XIN LỖI CÁI ĐÉO GÌ HẢ? – Phi đứng phắt dậy vung tay tức giận. Việc anh văng tục là rất hiếm, có lẽ hôm nay sự tức giận và thất vọng của anh đã lên đến đỉnh điểm không thể kiềm chế, nó phá vỡ phong thái lịch lãm gia trưởng của anh thường ngày.
– Yêu nhau bao nhiêu lâu, cưới nhau về gần hai năm… Đây là lần đầu tiên… cô khiến tôi rất thất vọng! – Phi tiến lại gần Uyên và dí sát mặt vào mặt nàng vừa nghiến răng vừa nói.
– Tôi đã trao cho cô tình yêu và sự tin tưởng… Tôi đã trao cho cô ruột gan phèo phổi, tôi có gì tôi cũng trao hết cho cô! Vậy tại sao? Tại sao vậy? Tại sao hả Uyên? Sao cô lại nói dối tôi? HẢ??? – Phi quát lớn khiến Uyên giật mình nhắm tịt mắt, nàng mím môi lại chỉ biết khóc.
– TRẢ LỜI TÔI MAU!!! TẠI SAO CÔ LẠI ĐI VỚI THẰNG CHÓ ĐÓ!!! – Phi gào tướng lên trong phòng.
– Cô biết tôi không ưa hắn mà đúng không? Nó là cái thằng cặn bã của cặn bã trong cái xã hội này đấy cô biết không? Nó là thằng săn gái đấy cô có biết không? CÔ CÓ BIẾT TÔI THẤT VỌNG THẾ NÀO KHÔNG HẢ??? – Phi gầm lên chảy cả nước dãi, mắt anh đỏ rực. Đây thực sự là một sự sỉ nhục lớn đối với Phi.
– Cô là vợ tôi! Mà cô lại đi với thằng săn gái đấy vào khách sạn… khoác vai bá cổ… Địt mẹ kiếp! CHÚNG MÀY ĐI ĐỊT NHAU Ở ĐẤY HẢ??? NÓI!!! NÓI MAU!!! – Phi nắm chặt hai cánh tay Uyên và lắc mạnh. Uyên chỉ biết quay mặt sang một bên để tránh né… Nàng không biết nói gì cả vì lúc ở với lão Quang, nàng như không phải chính mình nữa… Nàng nhớ lại nàng với hắn ta còn hôn nhau… Thật điên rồ. Chính vì thế lúc này Uyên cảm thấy thật có lỗi với chồng.
– Cô là vợ của thằng Phi này, là một quý phu nhân… TẠI SAO LẠI HẠ THẤP MÌNH ĐỂ ĐI VÀO KHÁCH SẠN VỚI THẰNG CHÓ ĐẤY HẢ? BỘ CÔ LÀ GÁI HẢ? – Phi gào bắn cả nước bọt vào mặt Uyên. Vì quá tức giận nên anh không kìm nén được cảm xúc của mình nên đã văng ra những lời xúc phạm tồi tệ nhất đối với Uyên.
– Anh Phi! Sao anh lại nói em như thế? – Uyên quay sang nhìn Phi cau mày với đôi mắt ướt nhòe. Nàng cảm thấy bị xúc phạm khi bị chồng chửi như vậy. Dù gì cũng chưa có chuyện gì xảy ra, nàng tin mình lúc đó vẫn giữ được bình tĩnh, chẳng qua cảm giác đó hơi đặc biệt một chút.
– Thế không phải hả? Cô muốn địt nhau thế à? Cô thiếu thốn thế sao? Cho dù là như vậy đi thì chọn người khác được không hả? TẠI SAO LẠI LÀ THẰNG CHÓ ĐẤY!!! – Phi trừng mắt lên.
– Anh Phi… Anh… – Uyên cau mày lại, nàng không biết nói gì khi chồng mất bình tĩnh đến mức này.
– Tôi làm sao? Tôi không được quyền tức giận khi thấy vợ mình vào khách sạn với thằng đó hả? Nếu không phải phía đối tác ở đấy, nếu không tình cờ gặp cô trong thang máy, thì hôm nay cô với thằng đó sẽ địt nhau rồi đấy nhỉ? Ha ha ha… – Phi bỏ tay Uyên ra và ngửa mặt lên trần nhà cười những nụ cười đau đớn.
– Em… Đây chỉ là hiểu lầm… Em đến đấy để đi ăn với anh ta… – Uyên sợ hãi vì nàng biết lời giải thích đó không thuyết phục.
– Tào lao! Đi ăn đéo gì lên tầng 40 vậy? Cô nghĩ tôi ngu chắc… Ôm vai bá cổ nhau… đi ăn hả? Ăn nhau đúng không? – Phi vừa nói nước mắt vừa chảy ra. Anh cũng rất muốn tìm ra một lý do rằng đây chỉ là hiểu lầm nhưng anh đã rất bế tắc vì mọi việc quá rõ ràng rồi.
– Uyên… Cô biết tôi yêu cô thế nào không hả? UYÊN!!! – Phi lại quát lên khiến Uyên giật mình, có lẽ một phần do có rượu trong người nên Phi càng không giữ được bình tĩnh.
– Cô xinh đẹp… cô đoan trang thục nữ… Tôi yêu mọi tính cách của cô, con người của cô, sợi tóc của cô, mọi thứ của cô… Vậy mà hôm nay cô lại nói dối tôi đi ngoại tình với thằng chó đó! Chó chết! – Phi trừng mắt nghiến răng nói vào sát vào mặt Uyên.
– Không phải vậy… – Uyên thở mạnh và quay mặt tránh né.
– À quên… Cô có một cơ thể đẹp tuyệt vời nhỉ… Tôi biết… Cô cũng tự hào lắm… Nhưng cơ thể này là CỦA TÔI!!! VÌ CÔ LÀ VỢ TÔI!!! HẢ? BIẾT KHÔNG? – Phi trợn mắt lên rồi nhìn xuống bộ ngực to của vợ, càng thấy cơ thể vợ đẹp anh lại càng tức phát điên lên vì anh không bao giờ muốn ai thấy ngực vợ mình chứ đừng nói đến sờ và bóp.
… Bạn đang đọc truyện Lão ăn mày tại nguồn: http://truyensextv99.com/lao-an-may/
Vì lên cơn điên cộng thêm cảm xúc lẫn lộn của người hay ghen nên Phi bắt đầu lấy đủ lý do ra để nói, thậm chí còn nói đến cơ thể của vợ mình.
Sau đó với tính cách của một người hay ghen, Phi lại suy nghĩ, tưởng tượng linh tinh đến một viễn cảnh nếu như mình không đến kịp có lẽ thằng chó Quang đã được địt vợ mình rồi, hắn ta sẽ được sờ bóp bộ ngực tuyệt phẩm này của vợ mình. Điều đó lại càng khiến Phi nổi lửa giận.
– Uyên? Người cô đẹp lắm hả? Cô định chia sẻ nó với thằng chó kia hả? Cô muốn để cho thằng chó kia nó nhìn thấy hả? Muốn nó sờ nó bóp vào đây lắm hả? – Phi vừa nói vừa đặt tay vào một bên ngực Uyên rồi nâng lên.
– CÔ ĐỊNH ĐỂ THẰNG CHÓ ĐẤY NÓ BÓP VÚ CÔ HẢ? CÔ MUỐN ĐỊT THẾ HẢ? HẢ??? – Phi lại bất ngờ gào lên và bắt hết nước bọt vào mặt Uyên, càng nghĩ về cơ thể cực phẩm của vợ mình bị người khác xâm hại Phi càng phát điên. Đúng vậy… Lúc này Phi đã thực sự phát điên, vì những câu hỏi, những viễn cảnh đau đớn do anh tự nghĩ ra đang giày vò và tra tấn tâm trí một người hay ghen như anh.
– Không phải… Anh bình tĩnh lại đi, em xin anh… – Uyên vừa khóc vừa nói, nàng đưa tay lên gạt tay Phi ra khỏi ngực mình.
– Cô là một cô gái không thiếu thứ gì, từ thứ nhỏ nhất cho đến lớn nhất… Tôi không hiểu sao cô lại nói dối tôi để đi ăn với thằng đó, tôi có chết cũng không thể hiểu… – Phi lại thay đổi cảm xúc, lúc này anh đã nói nhỏ lại với một sự thất vọng đỉnh điểm, anh lắc đầu và ngồi xuống giường.
– Em xin lỗi… là lỗi của em đã nói dối anh… Cũng không phải tự nhiên em đi ăn với anh ta… – Thấy Phi bình tĩnh, Uyên mới bắt đầu giải thích.
– Thì là vì cái gì? HẢ? NÓI!!! – Cuối cùng thì Phi cũng chịu để Uyên giải thích vì chính anh cũng đang muốn thấy một lý do thích hợp để có thể tha thứ cho vợ.
– Em muốn xin nghỉ phép… để đi du lịch với bố Lý… – Uyên ấp úng, nàng nghĩ đến nước này rồi không thể không nói sự thật, chuyện này đã đi quá xa rồi.
– Xin? Việc gì phải xin nó, nó tuổi đéo gì mà phải xin? Với lại có liên quan đéo gì đến việc cô đi ăn với nó hả? Anh ta! Anh ta cái đéo gì! Nó hơn cô mười mấy tuổi đấy! – Phi lại tức giận đứng dậy vung tay vung chân.
– Em… Hắn ta yêu cầu em đi ăn tối với hắn thì mới sắp xếp cho em nghỉ phép… Nên em mới đành phải nói dối anh để đi ăn với hắn… Chỉ vậy thôi… – Uyên tim đập loạn nhịp, cơ thể nàng lúc này lại bắt đầu có cảm giác lạ, mặc dù đang rất căng thẳng nhưng nàng cảm thấy có chút râm ran nhẹ phía dưới bướm, và tim nàng đập thình thịch từ nãy tới giờ, Uyên nghĩ do mình sợ nhưng có lẽ đó chỉ là một phần.
– Thế còn việc cô và hắn đi lên phòng để làm gì hả? – Phi trừng mắt lên nghĩ lại khoảnh khắc đó mà anh như muốn phát điên. Việc vợ anh chạm bàn tay ngọc ngà của cô ấy vào người tên kia đã khiến anh rất ghen rồi. Trái tim Phi như vỡ vụn khi thấy cảnh đó, vì vậy nếu Uyên không có một lời giải thích khiến anh thỏa mãn, anh sẽ không bao giờ bỏ qua.
– Chuyện đó… Em… – Uyên ấp úng, điều này càng khiến Phi khó chịu.
– Lên địt nhau để nó cho nghỉ phép đúng không? Cô cũng muốn thế lắm mà… Chắc cô phải thèm địt lắm nhỉ, vì tôi yếu sinh lý mà đúng không? Thèm buồi thế cơ à Uyên? – Phi cười khẩy nói khi vợ không đưa ra được lý do gì khiến anh thỏa mãn cả. Khi không nhận được câu trả lời, Phi lại quay lại trạng thái điên rồ uất hận của mình.
– Anh Phi!! – Uyên cau mày lại nhìn Phi. Nàng thật quá bất ngờ khi không ngờ chồng mình một người luôn xây dựng hình tượng tốt về bản thân, là một người có tôn nghiêm trật tự mà có thể thốt ra những lời nói như thế.
– Tôi biết… Tôi biết… Cô là một người rất xinh đẹp, tôi cũng yêu cái dáng vẻ tuyệt vời đó của cô… Nhưng tôi không ngờ lại có nhiều thằng theo đuổi cô như vậy trong khi cô là người đã có chồng… Đã vậy chồng cô còn là tôi!! Là tôi đấy! – Phi vỗ vào ngực bồm bộp. Phi liếm môi một cái rồi trừng mắt nói tiếp.
– Cô có biết tôi đau đớn thế nào không? Nếu ngày xưa, biết đau khổ thế này… Tôi thà lấy về một con ăn mày xấu xí còn thấy hạnh phúc hơn là lấy cô đấy… – Phí trừng mắt nhìn thẳng vào mắt Uyên nói.
Uyên không nói gì, nàng cảm thấy bị xúc phạm một cách tồi tệ khi nàng cũng hết mực yêu thương chồng. Nhưng lại bị Phi nói ra những lời cay đắng như vậy và còn đem nàng ra so sánh với người ăn mày. Xúc phạm quá, thực sự trong cuộc đời nàng chưa bị ai xúc phạm đến mức kinh khủng thế này. Uyên với hai hàng nước mắt chảy xuống, nàng vẫn đứng đó cau mày nhìn Phi chằm chằm.
– Nhìn cái đéo gì… Đĩ điếm… – Phi câng mặt lên hất hàm về phía Uyên.
– Anh Phi! Xin anh giữ tự trọng… Nếu anh còn nói như vậy em sẽ không nói chuyện với anh nữa! Hic… Hu hu… – Uyên cau mày lại và khóc. Nàng cực kỳ khó chịu khi Phi nói những lời như vậy. Kể cả cho hôm nay nàng có sai vì nói dối chồng, nhưng cũng không có nghĩa chồng nàng được phép nói những điều khiếm nhã như vậy.
– CÔ CÓ QUYỀN HẢ? – Phi trừng mắt. Uyên vẫn khóc, nàng đứng đó dụi mắt và không nói gì. Sau đó Uyên hít một hơi dài để nín khóc nhưng không được, nàng vẫn ấm ức và khóc rất nhiều. Một lúc sau nàng quay người đi ra khỏi phòng.
– ĐỨNG LẠI!!! ĐỨNG LẠI NGAY!!! – Phi quát lớn nhưng Uyên vẫn bỏ xuống nhà. Uyên vừa đi vừa khóc, nàng thấy khó thở cực kỳ, nàng không thể chịu nhịn để người ta lăng mạ như vậy. Chưa bao giờ có ai nói thế với nàng.
– ĐỨNG LẠI!!! – Phi đuổi theo Uyên xuống cầu thang và bắt kịp nàng dưới phòng khách. Phi nắm chặt tay Uyên kéo lại.
– Anh bỏ em ra!! – Uyên vùng vằng vung tay để thoát ra nhưng không được.
– Địt mẹ kiếp, mày là loại ngoại tình! Không có lời gì để giải thích hả? Mày thực sự muốn địt nhau với thằng chó đó hả? – Phi giận quá mất khôn, anh nói những lời lẽ hết sức thô tục với vợ mình.
– Anh Phi! Em không ngờ anh lại nói thế với em? – Uyên nhìn Phi với ánh mắt thất vọng. Nàng không thể chịu đựng được sự giày vò này của Phi.
– Mày còn cãi! Hả??? – Phi nghiến răng trợn mắt. Cả hai đang mải cãi nhau nên không để ý xe của ông Lưu đã về đến nhà.
– Anh bỏ em ra! Đau em… huhu… – Uyên vừa khóc vừa dứt tay ra, từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, chưa bao giờ nàng bị xúc phạm và đau đớn thế này.
– Con chó cái! Loại lăng loàn! Loại khốn nạn!! – Phi như phát điên, anh trừng mắt lên rất đáng sợ, vừa nghiến răng Phi vừa chửi Uyên vì anh đã đạt ngưỡng mất hết nhân tính vì sự ghen tuông của mình.
– BỐP!! – Uyên dơ thẳng tay tát cho Phi một cái cực mạnh. Nàng mở to mắt và nhìn Phi chằm chằm, nàng không thể ngờ mình lại bị chính chồng mình xúc phạm một cách nặng nề đến vậy. Ngày hôm nay sự chịu đựng của nàng đã đi quá giới hạn cho phép.
– Mẹ kiếp! Đau đấy! Đã ngoại tình còn về đánh chồng! Con chó này! Mày không xứng làm vợ tao nữa! Tao thà lấy con chó còn hơn… Từ bây giờ! Tao với mày…
– BỐP!!! – Uyên tiếp tục tát cho Phi thêm một cái nữa rất mạnh vì sự xúc phạm này.
– Mày còn đánh tao? – Phi cũng điên tiết lên, anh trợn mắt và dơ tay tát Uyên.
– Bốp! – Một phát tát cực mạnh vào mặt Uyên khiến nàng ngã ra đất và chảy máu mồm. Đúng lúc đó Ông Lưu, Ninh và Như mở cửa chạy vào nhà vì nghe thấy tiếng cãi nhau và họ đã chứng kiến tất cả.
– A… Hu hu… – Uyên ngã xuống đất ôm mặt khóc trước sự chứng kiến của cả nhà. Ông Lưu, Ninh và Như mở to mắt khi thấy cảnh tượng gây sốc này.
– CHỊ!!! – Như nhíu lông mày chạy đến thì Uyên vùng dậy chạy ra khỏi nhà.
– CÚT!! CÚT KHỎI NHÀ TAO!!! – Phi vì quá điên tiết anh tiếp tục đuổi Uyên ra khỏi nhà trước mặt Ông Lưu, em trai và em dâu.
– ANH PHI!!! TẠI SAO ANH LẠI ĐÁNH CHỊ EM?? – Như gào lên và nhìn Phi với ánh mắt căm thù, nàng chẳng biết chuyện gì đang xảy ra nhưng thấy chị mình như vậy nàng rất sót. Như lườm Phi rồi cũng chạy theo Uyên.
Ninh cũng bất ngờ nhìn vợ, anh chưa bao giờ thấy Như có thái độ như thế với ai vì tính của nàng rất ngoan hiền, ngày hôm nay chắc chắn cô ấy phải thương chị lắm mới như thế, mà tại sao chuyện này lại xảy ra chứ… Ninh đứng đơ người ra một lúc.
– Chi ơi!!! Chị ơi!!! – Như chạy ra ngoài đã thấy Uyên phóng xe của mình đi ra cổng.
– THẰNG PHI!!! CÓ CHUYỆN GÌ XẢY RA? CHÚNG MÀY LÀM SAO THẾ? HẢ??? – Ông Lưu mắt long sòng sọc quát lớn.
– Bố đi mà hỏi nó! Con dâu ngoan của bố đấy! – Phi hất cằm về phía cửa.
– BỐ LÁO!!! TAO DẬY MÀY ĐỐI XỬ THẾ VỚI PHỤ NỮ HẢ? – Ông Lưu định lao tới thì Ninh can ngăn.
– Thôi bố, để con nói chuyện với anh ấy… – Ninh kéo bố mình lại, anh cũng rất sốc không biết tại sao lại ra nông nỗi này nữa.
– Đây là chuyện nhà con! Không phải chuyện của bố! – Phi đang sẵn cơn tức liền cãi trả.
– Thôi! Anh!!! Đừng nói thế… – Ninh đứng giữa hai bố con can ngăn, anh biết bố mình cũng đang tức giận từ lúc anh Phi bỏ đi khỏi bữa tiệc nên biết bố lúc này cũng đang sôi máu.
– LÁO!!! QUÁ LÁO!!! – Ông Lưu trợn mắt lên.
– Anh Ninh ơi!!! Chị Uyên lấy ô tô đi đâu rồi ý! Hu hu… – Như mặc dù chạy ngay sau nhưng nàng không kịp cản chị mình, đành khóc lóc quay lại mách chồng.
– Trời ạ… Bố với anh đừng cãi nhau nữa, chuyện quan trọng bây giờ phải đi tìm Uyên kia kìa… – Nói xong Ninh chạy ra cùng vợ để đi tìm Uyên. Nghe Như nói vậy, Phi liền chớp mắt vài cái vì anh lại thấy lo cho vợ mình.
– Mày có biết, tao đã mất mặt thế nào với đối tác không? HẢ? Mày đường đường là tổng giám đốc mà biến mất không nói lời nào, mày có biết tao phải khó khăn lắm mới cứu vãn được cái mối quan hệ này không HẢ??? – Ông Lưu chắp tay sau đít và quát Phi.
– Thế bố có biết, cái Uyên nó đi với thằng chó Quang giám đốc vào khách sạn không? – Phi cũng không vừa, anh chỉ tay ra ngoài và trợn mắt nói to.
– Cái gì? – Ông Lưu ngừng lại một giây.
– Nếu không phải con đưa ông cụ về thì đâu có gặp cảnh đấy, bố có hiểu cho cảm giác của con không? – Phi đập tay bùm bụp vào ngực mình.
– Mày bắt được chúng nó ở đâu? – Ông Lưu cau mày.
– Ở trong thang máy…
– Trong thang máy? Thế mày đã hỏi chúng nó đi đâu chưa? Hỏi chúng nó tại sao lại lên đấy chưa? Mày nghĩ cái Uyên nó là một đứa như thế hả? Mày là chồng nó, mày không tin nó? – Ông Lưu cau mày, ông đã hiểu lý do tại sao thằng con ông không quay lại bữa tiệc, nhưng nó đã làm ra cái chuyện rắc rối gì thế này.
– Chúng nó say rượu, khoác vai bá cổ nhau thì cần hỏi hả bố? – Phi vẫn cố chấp nói, nhưng anh cũng có cái lý của riêng mình.
– Mày quá hấp tấp, mày quá vội vàng… Tao dạy mày rất nhiều điều, tại sao cái tính này của mày vẫn không thể thay đổi? Mày thượng cẳng chân hạ cẳng tay với phụ nữ là sai!!! Tao không nói nhiều đâu! Còn nhiều công việc phải giải quyết, mày sắp xếp chuyện riêng của mày đi! Còn thằng Quang đấy tao bóp cái là chết!!! – Nói xong ông Lưu đi lên tầng vì ông cũng không muốn cự cãi với con trai mình trong khi tâm trạng nó không được tốt.
Nhưng có vẻ như ông cũng khá tức giận khi biết được sự việc đó, bởi vì Uyên là con dâu của ông, thấy thằng Quang vẫn cố ý tán tình là ông thấy mình không được tôn trọng rồi. Sau khi ông Lưu đi lên tầng, Phi ngồi phịch xuống ghế sofa ôm đầu ngao ngán cảm giác điên rồ này. Anh bất lực ôm mặt và khóc như một đứa trẻ vì chưa bao giờ anh trải qua cảm giác tồi tệ thế này…
Uyên vừa lái xe vừa khóc, nàng đi rất nhanh trên phố, nàng muốn được ở một mình… Đây là lần thứ hai nàng bị Phi đánh, và chửi rủa một cách thậm tệ… Đều vì lý do ghen tuông thái quá… Lúc này nàng thực sự thất vọng về mọi thứ, kể cả bản thân mình… Tại sao nàng không thể có một gia đình bình thường như bao người khác… Giàu có để làm gì cơ chứ… Tại sao chồng nàng luôn bỏ rơi cảm xúc của nàng để rồi nhiều lúc chính nàng cũng không thể tự chủ được bản thân…
Tại sao chứ… Cuộc sống nàng không thiếu thứ gì, chỉ thiếu duy nhất sự quan tâm của chồng… Nàng muốn cảm nhận được vòng tay ấm áp, muốn cảm nhận được hạnh phúc và muốn được yêu thương nhiều hơn… Nhưng tại sao mọi chuyện cứ xảy ra ngoài ý muốn thế này???
…
Còn tiếp…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lão ăn mày |
Tác giả | Fafamini |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Lão già bẩn bựa, Truyện bóp vú |
Tình trạng | Update Phần 121 |
Ngày cập nhật | 05/09/2025 06:55 (GMT+7) |