– “Vô đi…” Biết người đến là Trình Quốc Huy và Huỳnh Thanh Cảnh, theo lể nghĩa, nàng ra tận cửa đón nhưng vừa nhổm người, nàng liền thay đổi ý định, nói vọng ra…
– “Hai vị lãnh đạo… Xin mời…” Thanh Hà đứng qua 1 bên, lể phép mời…
– “Cảm ơn…” Trình Quốc Huy và Huỳnh Thanh Cảnh hơi đổi sắc mặt nhưng chỉ trong 1 nốt nhạc, Trình Quốc Huy liền trở lại bình thường, lảo gật đầu mỉm cười cùng Huỳnh Thanh Cảnh bước vào…
– “Trí Thư Ký… Xin lỗi nha… Bí Thư có căn dặn chỉ 2 vị lãnh đạo ngoài ra không ai được phép, xin anh thông cảm cho…” Thấy Phạm Trí đi theo, Thanh Hà liền đưa tay ngăn… Biết là Phạm Trí không hài lòng nhưng hết cách thôi, Bí Thư đã căn dặn, nàng nhất định phải chấp hành.
– “Thanh Hà, cô…” Phạm Trí tức giận, trước kia Thư ký của Bí Thư Hoàng Trọng cũng không dám đưa tay ngăn, Thanh Hà này thật là quá làm phách rồi nhưng gả biết làm sao hơn, gả là thư ký của số “2” con Thanh Hà là Thư ký của số “1”…
– “Ậy… Không nghe Thư Ký Hà nói là lệnh của Bí Thư sao? Anh ở ngoài chờ…” Trình Quốc Huy phát tay.
– “Dạ, lãnh đạo…” Phạm Trí chỉ đành nuốt cục tức, đi tới hàng ghế bên ngoài ngồi chờ.
– “Hai vị lãnh đạo, xin mời… Bí Thư và Trưởng ban Định đang ở bên trong chờ hai vị…” Thanh Hà lể phép, mỉm cười.
– “Ừm…” Trình Quốc Huy, Thanh Cảnh nhìn nhau, rất ngạc nhiên khi nghe nói bên trong còn có Trương Định… Nhưng chỉ 1 thoáng, cùng đi vào…
Trưởng Ban Tuyên Giáo so với Chủ tịch Tỉnh nói về vai vế thân phận thì Trương Định so với Trình Quốc Huy có thể nói là thấp hơn nửa cấp vì vậy vừa thấy Trình Quốc Huy… Trương Định vội vàng đứng lên, theo lể nghĩa, chào hỏi.
– Anh Huy, anh Cảnh…
– “Ừm… Anh Định, anh cũng tới à… Bí Thư… Bí Thư cho gọi tôi và Thanh Cảnh tới đây không biết là có chuyện gì? Còn 30 phút nửa là tới giờ họp rồi…” Trình Quốc Huy nhìn đồng hồ…
– “Đúng vậy, nhưng trước khi buổi họp bắt đầu, tôi có chuyện quan trọng cần nói… Hai vị ngồi đi…”Bích Trâm nghiêm giọng, trong đầu bất mản vì phải nghỉ cho đại cuộc mà để cho 2 người này êm đềm lui về tuyến hai nhưng tuy bất mản mà trong lòng hãnh diện, sung sướng vì vừa rồi nàng gọi điện hội ý với cha, không nói là ý của hắn mà nói là ý của mình khiến cha nàng nghe xong đã khen nàng không tiếc lời.
Huy – Cảnh nhìn nhau trong lòng có chút bất an, không hẹn cùng có ý nghỉ… chẳng lẽ chuyện Uông Hầu cho người dứt điểm thằng Micheal đã bị lộ rồi? Ậy, không đâu, cảnh sát bên Thái còn chưa có manh mối… Con Thanh Phượng vừa bay qua tới bển cho dù có ba đầu sáu tay cũng không thể một sớm một chiều phá án? Ở đây cũng không thể huống chi ở xứ người. Nghỉ vậy nên cả hai cảm thấy an tâm, ngồi xuống. Nhưng chưa được một phút, cả hai cảm thấy cháng váng mặt mày đầu óc quay cuồng khi nghe nàng nói.
– Là như vầy, sáng nay tôi có nhận được thùng bưu kiện từ Thailland, người gửi là anh của cố vấn Michael, trong đó có nhiều điều rất thú vị nhất là clip video, aiz, không biết nói sao nữa nên muốn mời 2 vị đến duyệt và cho ý kiến, à quên nửa, Trưởng ban Đồng đã nghe qua…
Miệng nói, tay làm. Bích Trâm mở 1 đoạn video, quay màn hình hướng về Trình Quốc Huy và Huỳnh Thanh Cảnh…
Michael xuất hiện trên của laptop: Các vị… Tôi là Michael, cố vấn của Chủ tịch Trình Quốc Huy… Khi các vị thấy tôi có nghĩa là tôi đã rủi nhiều may ít và hung thủ hay người chủ chốt không ai khác hơn là Đại Tá Giám đốc Sở Uông Hầu… Lý do thật đơn giản, ông ta muốn giết người bịt miệng… Hẳn các vị còn nhớ vụ án Nguyển Thị Thanh, cô gái bị tiền dâm hậu sát, hung thủ thật sự chính là Uông Hầu… Lảo dùng Uông Phú làm kế kim thiền thoát xác sau đó lấy cớ thiếu bằng chứng để Uông Phú thoát tội dưới sự trợ giúp của Trình Quốc Huy và Huỳnh Thanh Cảnh, nói đúng ra hai người này vì lợi ích cá nhân mà bao che Uông Hầu. Đính kèm chìa USB là tất cả vật chứng, chỉ cần được kiểm lại sẽ biết tôi nói sự thật…
– “Trong bưu kiện còn có 1 số vật chứng được bảo quản rất kỷ…” Trương Định nói thêm.
– “Bí Thư, anh Định… Việc này cần phải kiểm chứng lại rõ ràng, không thể hành động khinh suất được…”Trình Quốc Huy run giọng, cố lấy bình tĩnh nói lý.
– “Đúng đó Bí Thư… Tuyệt đối không thể tin tưởng Micheal được. Thôi tôi hiểu rồi, gần đây anh Huy và tôi biết được Micheal dan díu với một số cán bộ phụ nữ đã có gia đình, sau 1 vài lần khuyên răn Micheal vẫn chứng nào tật nấy nên anh Huy quyết định sa thãi, đuổi nó về Mỷ, tôi nghỉ vì vậy mà Micheal sinh lòng oán hận muốn vu oan giá họa…”Thanh Cảnh vừa nói vừa liếc nhìn Trình Quốc Huy.
– “Không sai… Khẳng định là như vậy… Bí Thư, lời nói của Michael là muốn vu oan giá họa, không thể tin được…”Trình Quốc Huy phụ họa.
– Tất cả bằng chứng sẻ được kiểm chứng để đánh giá thiệt hư… Gọi 2 vị tới là muốn cho 2 vị biết… Nàng chưa dứt lời, có tiếng gõ cửa bên ngoài… Đã có kế hoạch trước nên biết là chuyện gì, Bích Trâm nói vọng ra.
– Vô đi…
Thanh Hà bước vào, theo sau là Thanh Phượng, Mai Thảo, Xuân Mai, Hãi Yến, Lan Anh…
Trình Quốc Huy, Huỳnh Thanh Cảnh nhìn nhau chấn kinh khi thấy Thanh Phượng… Trình Quốc Huy đổ mồ hôi lạnh. Lảo phát hiện là mình đã bị trúng kế, rõ ràng có người đánh lạc hướng tai mắt của lão nếu không thì thùng bưu kiện sẽ không tới tay Bích Trâm. Bây giờ thì đã quá muộn, phải tìm cách giãm nguy hại đến mức thấp nhất.
– “Bí Thư… Phó Giám đốc Phượng và các vị này nói có việc quan trọng cần gặp Bí Thư…”Thanh Hà nói…
– “Có chuyện gì vậy?”Tuy đã biết nhưng Bích Trâm vẩn theo thủ tục, nghiêm túc nhìn Thanh Phượng, hỏi.
– “Bí Thư… Đây là Đại Tá Mai Thảo, Đại Tá Xuân Mai, Thiếu Tá Lan Anh và Thiếu tá Hãi Yến của Cục C03…”Thanh Phượng giới thiệu…
– “Chào Bí Thư… Đây là công văn được ký bởi Trung tướng Nguyển Trần Uyển… Trung Tướng ra lệnh bắt giữ Đại tá Uông Hầu về giúp việc điều tra đến cái chết của Nguyển Thị Thanh… Mời Bí Thư xem duyệt…” Theo đúng thủ tục, Mai Thảo đưa công văn…
– “Thanh Hà… Mọi người đã tới đầy đủ trong phòng họp chưa?” Bích Trâm cầm lấy đọc rồi không đưa cho Trình Quốc Huy mà đưa qua cho Trương Định rồi quay sang hỏi Thanh Hà.
– “Dạ, đủ rồi ạ…”Thanh Hà gật đầu, trong lòng chấn kinh… Giám đốc Hầu là hung thủ sát hại Nguyển Thị Thanh? Trước tới giờ Giám đốc Sở Công An chỉ có bắt người ta, ở An Giang này là quyền uy tối thượng, không ngờ lại là người như vậy và hôm nay lại bị vướng vòng lao lý? Thật khó mà tin được.
– “Đại Tá Uông Hầu đang ở trong phòng họp… Mời các vị đi theo tôi…”Bích Trâm vừa nói vừa đi ra ngoài, hướng về phòng họp… Thanh Phượng, Mai Thảo, Kim Chi, Hãi Yến, Lan Anh đi theo… Cuối cùng là Trương Định, Trình Quốc Huy và Huỳnh Thanh Cảnh… Cả hai muốn nói vài câu nhưng kịp thời nuốt lời vào bụng vì nhìn ra trong chuyện này đã có sự sắp xếp. Thanh Phượng đột nhiên đi qua Bangkok rồi đột ngột trở về… Lệnh bắt Uông Hầu được ký bởi Trung tướng Nguyển Trần Uyển. Bí Thư tỏ chức cuộc họp bất thường… rõ ràng mọi chuyện không phải ngẩu nhiên… Lần này Uông Hầu chết chắc rồi, nếu đã là như vậy mình có chỏ mồm vào cũng không làm được gì biết đâu còn phản tác dụng? Chỉ có kẻ ngu mới hồ đồ như vậy. Bây giờ quan trọng là nên suy nghỉ làm thế nào để biến nguy thành an còn hơn. Chẳng thà nhận cái tội bao che còn hơn là bị gán tội đồng lỏa tiền dâm hậu sát với Uông Hầu…
Ánh mắt âm u, Trình Quốc Huy liếc Thư Ký mình, lảo hừ trong cổ họng, thầm nghỉ xem ra đến lúc thay người rồi, nếu nó làm việc tỉ mỉ, chu đáo thì tình hình khẳng định sẽ khác, mình đâu có ở vào tư thế bị động như vầy…
Ở bên ngoài chờ, Phạm Trí bây giờ đứng ngồi không yên, tinh thần bấn loạn khi thấy PGĐ Thanh Phượng cùng 1 số sỷ quan và chiến sỷ CA xuất hiện… Bây giờ thấy lãnh đạo liếc mình với ánh mắt bất thiện, gả liền nghỉ tới lúc mình báo cáo với lãnh đạo là Phượng PGĐ bay qua Thailand. Phạm Trí đổ mồ hôi lạnh, hai chân run run muốn xỉu.
Trong phòng họp, vừa lãnh đạo vừa thư ký có tổng cộng hơn 20 người ngồi thành 2 hàng. Hàng trước là lãnh đạo hàng sau là thư ký… Tất cả chung quanh bàn hình bầu dục rộng lớn bằng gổ mun màu nâu xẩm khiến mặt bàn óng ánh đen nhánh dưới ánh đèn tuyệt đẹp.
Nguyển Ngọc Đáng Phó Bí Thư Tỉnh Ủy Kiêm Chủ tịch HDND Tỉnh, Phó Chủ Tịch Trần Thế Minh, Trưởng ban Tổ Chức cán bộ Nguyển Tấn Đời, Phó Chủ tịch Lý Hải, Chánh văn phòng Hương Giang, Hà Thanh Nga Bí Thư Thành phố Châu Đốc Ủy viên Ban Thường vụ, Trần Phương Trang Chủ tịch Thành phố Long Xuyên Ủy viên Ban Thường vụ, Trần Thái Hòa Bí Thư Long Xuyên ủy viên Ban Thường vụ, Nguyển Thành Được, Chỉ huy trưởng Bộ Chỉ huy Quân sự, Ủy viên Ban Thường vụ…
Nói tóm lại hầu hết nhân vật quyền lực của Bộ máy Tỉnh hiện đang có mặt nhưng không ai nói với ai lời nào, tất cả đều im lặng, ánh mắt tập trung trên màn hình laptop. Trong đầu ai cũng băn khoăn, có cùng câu hỏi: Thư Ký Thanh Hà nói Bí Thư họp với Chủ Tịch Huy, Phó Chủ tịch Cảnh và Trưởng Ban Định… Vậy là sao? Bí Thư bất thình lình triệu tập hội nghị sao còn họp kín với Chủ tịch Huy và Phó Chủ tịch Cảnh lại còn có Trương Định? Đã xảy ra chuyện gì? Phải chăng có liên quan tới việc Đại Tá PGĐ Thanh Phượng qua Bangkok?
Trong lúc mọi người đang suy nghỉ, Giám đốc Sở CA Uông Hầu Ủy viên Ban Thường vụ Tỉnh ủy mở cửa bước vào. Hôm nay “cái đầu của thằng em thân thương” đã chui vào được lỗ nhị của người tình trẻ, chỉ là cái đầu thôi nhưng bước đầu như vậy là tốt lắm rồi, dục tốc bất đạt, mai hay mốt sẻ lọt được toàn thân mà cho nên tâm tình của Uông Hầu rất là vui vẻ mặt mài tươi rói.
– “Hi hi… Chào tất cả, các vị tới sớm ha, cũng may còn 15 phút nửa… Ụa, Anh Huy, anh Cảnh, anh Định chưa tới à?” Nhìn quanh, không thấy lão đại và Huỳnh Thanh Cảnh, cũng không thấy Trương Định… Uông Hầu ngạc nhiên hỏi trỏng.
– “Ụa, anh Hầu… Anh không biết sao? Chủ tịch Huy, Phó Chủ Tịch Cảnh và Trưởng ban Định đang họp kín với Bí Thư… Lúc nãy không thấy anh, tôi cứ tưởng…” Thanh Hà chưa kịp đáp… Lý Hãi “ngạc nhiên” nhanh miệng cướp lời, nói.
– “Ờ phải, tôi nghe nói PGĐ Phượng bay qua Bangkok… Có chuyện gì vậy anh Hầu?” Thấy Lý Hãi “dạo đàn” Trần Thế Minh “gõ nhịp”… Chuyện Micheal cơm không lành canh không ngọt với bộ ba Huy – Cảnh – Hầu nên bay qua Bangkok, bây giờ tới PGĐ Thanh Phượng, Tuy chưa biết là chuyện gì nhưng theo kinh nghiệm, Trần Thế Minh thấy rất có thể hai việc này liên quan với nhau.
– Làm sao tôi biết được là chuyện gì chứ? Nhưng tôi có thể khẳng định không liên quan tới công tác… Hi hi… Michael nổi tiếng phong lưu, có khi nào Phượng PGĐ trúng chiêu của Micheal cho nên cả hai hẹn hò bay qua đó hú hí…
– “Giám đốc Hầu… Ăn bậy thì được nhưng nói bậy thì không được đâu…” Phương Trang sa sầm mặt.
– “Có gì bậy chứ… Michael chưa vợ, PGĐ Phượng chưa chồng mà…”Uông Hầu rất thản nhiên giả mù sa mưa, làm như Michael còn sống mặc dù chính lảo đã cho người thủ tiêu thằng ý già rồi.
– “Hầu Giám đốc hình như chuyện gì cũng biết? Chẳng lẽ có tài tiên tri?” Phương Trang bỗng nhìn Uông Hầu, mỉm cười… Nụ cười đối với người chưa hoặc không biết nàng thì có thể nghỉ đó là nụ cười quyến rũ nhưng đối với người biết nàng thì đây là nụ cười “tiếu lý tàn đao” ẩn đầy sát khí.
– “Hi hi, biết chút chút, tiên tri thì không dám nhưng về tướng số thì có nghiên cứu chút đỉnh… Nói trăm phần trăm thì quá đáng nhưng 90 phần trăm là có thể đấy… Để tôi nói cái tướng của cô nha nhưng mà tôi nghỉ sao nói vậy, cô đừng nổi nóng… Ừm, tướng cô tuy nhìn thì thướt tha nhưng là tướng sát phu cho nên tôi khuyên cô đừng lấy chồng tốt hơn.”Uông Hầu “ngắm” nhìn Phương Trang chẩn đoán tương lai…
– “Vậy sao? Hi hi… thật là trùng họp, xem tướng thì tôi không rành nhưng nhìn sắc thái biết được tương lai thì tôi cũng biết được chút ít… Ouf, Uông Giám đốc, tôi thấy khí sắc của ông hôm nay rất tệ phải cẩn thận đó nha nhưng theo tôi thấy dù cẩn thận cách mấy cũng không thể tránh khỏi… Wow, sao kỳ vậy cà? Nhưng ông yên tâm đi, chết thì không chết được nhưng ở tù là cái chắc rồi… Ý, ông đừng nổi nóng, tôi chỉ nói theo sách thôi…”Nghe lảo nói mình có số sát phu, Phương Trang bừng lửa giận nhưng cố dằn, trả đủa. Đúng ra không phải trả đủa mà nàng biết thằng già này coi như “xong” vậy thì cho nó biết trước.
Là Đại tá Giám đốc Sở CA Tỉnh mà bị Phương Trang trù ẻo mình đi tù. Uông Hầu giận tím mặt, hai mắt như nổ lửa nhìn chòng chọc nàng như muốn nuốt sống nàng vào bụng mới hả được cơn giận. Phương Trang cũng không vừa, nhìn thẳng vào mặt lảo, rùn vai, bĩu môi khinh thường…
– “Hi hi… Hai vị vỉ hòa vi quý…”Thấy bầu không khí trở nên căng thẳng. Thấy Uông Hầu và Phương Trang như hai con gà chọi sắp lao vào nhau. Hà Thanh Nga Bí Thư Thành phố Châu Đốc vội vàng xoa dịu.
– “Phải phải… Đồng liêu với nhau đừng làm mất hòa khí…” Phó Bí Thư Đáng mỉm cười.
– “Đúng đúng… Hi hi… Không nên nóng giận…”Hương Giang phụ họa.
– “Được, nể mặt các người tôi không chấp nhất với cô ta…”Uông Hầu phát tay.
– Chấp nhất thì sao? Rút súng ra à… Chậc chậc chậc… Nghe nói Uông Giám đốc thường hay rút súng dọa người, hôm nay tôi thật muốn thấy…
Trong phòng ai cũng sửng sốt, nhìn Chủ Tịch Trang đẹp bá cháy, có vẻ ngoan hiền nhưng không ngờ lại hiếu chiến như vậy. Thẳng thừng thách thức 1 trong tam đại lão của An Giang dám rút súng.
Phương Trang không phải bốc đồng hiếu chiến, nàng là người ghét ác như thù, biết lão là hung thủ tiền dâm hậu sát thú đội lốt người còn khoát áo công an với cấp bậc Đại tá lãnh đạo Sở… Chưa có bằng chứng thì không nói làm gì nhưng đã có bằng chứng rồi thì tại sao phải nhịn? Hơn nửa nàng biết hôm nay bất cứ lúc nào. Thanh Phượng, Hãi Yến, Lan Anh sẽ dẫn đội tới còng lão mang đi cho nên sẵn dịp muốn “đập” lảo 1 trận nhưng không thể nhào tới ra tay… Ai dè lảo lại nói nàng có số “sát phu”, như vậy lảo đã cung cấp “mồi lửa”? Bởi vầy nàng không do dự khiêu khích…
Về phần Uông Hầu, trước giờ đã quen miệng rồi, muốn nói gì thì nói chẳng ai dám làm gì, bây giờ thấy Phương Trang trừng mắt nhìn còn mở miệng thách thức khiến lão sửng sốt không ngờ phản ứng của nàng dử dội như vậy. Rút súng? Tuy hồ đồ nhưng lão không ngu, cười giả lả coi như không có gì? Không được, vậy thì quá mất mặt, mai này bị chúng cười cho thúi mũi…
Uông Hầu nhìn quanh, hy vọng có người nào đó nói 1 câu để mình có thể “xuống thang” mà không mất thể diện…
Rất tiếc là Phó Bí Thư Ngọc Đáng, Phó Chủ tịch Lý Hải, Tấn Đời, Thế Minh, Chánh văn phònghương Giang, nói tóm lại các lãnh đạo cúi gầm mặt không nói lời nào hơn nửa trong lòng đang âm thần vui sướng chờ coi kịch, không phải đã nói vỉ hòa vi quý rồi sao? Can thiệp rồi đó nha… Không phải không nói đâu à.
Hàng ghế phía sau, đám thư ký im thinh thích ngậm miệng tốt hơn biết đâu mở miệng thì bị vạ lây cho nên mắt nhìn trên màn hình laptop giả câm giả điếc. Có câu thần tiên choảng nhau ruồi muổi chết…
Cơ mắt Uông Hầu giật giật, tiến thoái lưởng nan… Rút súng? Con này không phải “tay mơ”, trước đây không lâu là Đại tá của cục C03 còn là tay phải tay trái của con Bí Thư “baby”, con gái của Hoàng Ngọc Hãi… Coi như không có gì? Quá mất mặt…
Chuyện chưa dừng ở đó, trong lúc lão đang phân vân lưỡng lự. Cửa phòng họp mở, đầu tiên là Bí Thư Bích Trâm bước vào, theo sau là Đại Tá PGĐ Thanh Phượng, kế tiếp là 1 toán sỷ quan CA quân hàm Đại và Thiếu tá cuối cùng là Trương Định, Trình Quốc Huy và Huỳnh Thanh Cảnh…
Trong phòng mọi người lần lượt đứng lên chào đón lãnh đạo. Nhìn thấy Thanh Phượng… Uông Hầu sửng sốt thầm nghỉ con đượi này không phải bay qua Bangkok rồi hay sao? Nhưng như vậy càng tốt… Nhìn Trình Quốc Huy, Bích Trâm… Uông Hầu nghiêm mặt nói.
– Thật là đúng lúc… Bí Thư, tôi muốn phản ảnh…
– “Uông Giám đốc… Sỷ quan của cục C03 có chuyện muốn nói với ông…”… Không đợi lảo dứt lời, Bích Trâm đưa tay ngăn khiến lão đàng phải tạm thời im lặng, nhìn Thanh Phượng ngầm hỏi có chuyện gì.
– “Đại Tá Uông Hầu… Đây là Đại tá Mai Thảo và Xuân Mai, Thiếu tá Tầng Hãi Yến và Thiếu Tá Vủ Lan Anh của Cục C03…”Thanh Phượng bước tới, giới thiệu theo thủ tục, nàng không gọi lảo là “Uông Giám đốc” nửa.
Đếm lượt Mai Thảo bước tới, tức thì Hãi Yến, Lan Anh sắc mălt lạnh lùng, đến 2 bên Uông Hầu theo thể gọng kèm, kẹp lão ở giữa. Theo phản xạ, Uông Hầu bước lui nhưng Xuân Mai đã chận phía sau.
– “Anh Huy, anh Cảnh, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Uông Hầu biến sắc, run giọng lắp bắp, hỏi…
Cũng là câu hỏi của hầu hết tất cả mọi người đang có mặt. Ai cũng chấn kinh, ánh mắt tập trung nhìn Trình Quốc Huy, Huỳnh Thanh Cảnh nhưng cả hai giả điếc, tâm trạng đang nghỉ cách làm thế nào để khỏi liên lụy, còn tâm trí đâu làm chuyện khác? Cho dù muốn cũng sẽ không có kết quả tốt. Cục C03? Như vậy là lệnh của Trung tướng Nguyển Trần Uyển đấy…
Theo thủ tục… Mai Thảo lấy công văn ra đọc lớn: Uông Hầu, 52 tuổi, sắc tộc Kinh quân hàm Đại Tá chức vụ Giám đốc Sở… Có đầy đủ bằng chứng liên quan tới cái chết của Nguyển Thị Thanh… nay đình chỉ chức vụ Giám đốc, bắt về điều tra làm rõ… Trung Tướng Nguyển Trần Uyển ký sắc lệnh…
Mai Thảo vừa dứt lời… Trước sự kinh hãi của mọi người… Hãi Yến, Lam Anh trái phải kiềm tay Uông Hầu quặt ra sau, không cho lảo vùng vẫy tức thời Xuân Mai luồn còng số “8” vào cổ tay.
– “Ê… Ê… Đụ má… Thằng Huy, Thằng Cảnh… Tao mà có chuyện gì hai thằng bây cũng không xong đâu…” Uông Hầu nổi giận chửi thề, văng tục kêu thằng Huy, thằng Cảnh ra hăm he nhưng miệng liền bị Hãi Yến bịt lại với miếng băng keo… Uông Hầu bị “xách” ra ngoài… Ngoài cửa lúc này có thêm 4 chiến sỷ Công An “tiếp đón” dẫn lảo lên xe…
– “Đã nói mà, khí sắc không tốt, ấn đường u ám ở tù là cái chắc rồi.” Phương Trang mỉm cười đắc ý… Thầm mắng “thằng già mi dám nói “bà” có tướng sát phu à…
– “Hết chuyện rồi, chúng ta bắt đầu họp…”Nhìn Mai Thảo, Xuân Mai, Hãi Yến, Lan Anh rời đi… Bích Trâm phát tay ra lệnh.
– “Dạ…”Người lưng chưa cong thì cong thêm 1 chút, người lưng chưa cong thì cố cong thật nhiều. Ai cũng chưa hết bàng hoàng… Uông Hầu bị còng tay, Chủ Tịch Huy, Phó Chủ tịch Cảnh im re, ho cũng không dám chứ đừng nói chi lên tiếng. Như vậy là sao? Con nít 5 tuổi cũng hiểu huống chi ở đây không cáo già thì là hồ ly trong quan trường… Ừ phải, Chủ tịch Thành phố Phương Trang biết “coi tướng” cái con khỉ khô á. Rõ ràng mọi chuyện đã sắp đặt trước rồi. Thời đại Huy – Cảnh – Hầu đã là quá khứ. Lời nói của Bích Trâm Bí thư bây giờ là nhất ngôn cửu đỉnh.
Thấy ánh mắt ai cũng nhìn mình với vẻ kính sợ… Bây giờ Bích Trâm mới hiểu vì sao giây phút này, với tư cách là cố vấn mà hắn không ở bên cạnh thì ra hắn cố ý để gây dựng uy tín của nàng… Tên mắc dịch không biết bây giờ đang làm gì, định gọi nhưng rồi thôi… Bây giờ họp trước đã…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv99.com/thang-duc-quyen-3/
– Ahh…
… Tuy cắn răng nhịn đau nhưng Thơ vẫn kêu lên khi hắn đút vào, mặc dù không phải lần đầu nhưng nàng và gả bạn trai xa nhau đã mấy năm rồi hơn nửa cái đó của hắn quá to bự khiến nàng thốn và cửa mình cơ hồ bị nông ra đến cùng cực…
– “Đau lắm hả? Vậy… Vậy…” Thấy mặt nàng tái xanh, trán rướm mồ hôi. Đức áy náy, định rút ra…
– “Em… Em được mà, anh tiếp tục đi…”Thơ bậm môi, giữ tay Đức lại muốn hắn tiếp tục “hành động”.
– “Không được… Hi hi… Anh lâu lắm… 1 hoặc 2 tiếng là thường, em không chịu nổi đâu, hôm nay như vầy là được rồi, lần tới nha, nhiều lần tới khi em quen…”Đức hôn lên trán nàng, rút ra…
– “1 Hoặc 2 tiếng?” Thơ kinh hãi.
– “Ừm”… Đức mỉm cười, gật đầu…
– “Vậy… Vậy chị hai làm sao?” Thơ thu hết can đảm hỏi. Nàng nghỉ tuy chị mình đã có chồng và có Ngọc Hân nhưng cái của hắn quá khủng làm sao chị hai có thể chịu được tới 2 tiếng đồng hồ? 1 tiếng cũng khó đấy… Hay là… Thơ chợt hiểu…
– “Hi hi… Lại tò mò nửa rồi…”Đức lắc đầu, mỉm cười. Chẳng lẽ nói Thy làm miệng cho tới khi mình “ra”?
Ngay lúc này, chuông di động reo. Nhìn màn hình, thấy là Ngọc Trinh gọi tới… Một tay đưa ngón trỏ lên miệng, ý nói Thơ giữ im lặng, tay kia bắt máy.
– A lô…
– “A lô… Đang ở đâu vậy? Nói chuyện được không?” Ngọc Trinh ngọt ngào, hỏi trỏng… Nàng đang ở trên du thuyền chuyện trò với các bà sui cùng với má và Bác hai của hắn thì Diểm Liên gọi, nói muốn Dì dượng nàng mời hắn tới nhà ăn cơm để cảm ơn nhưng hắn từ chối…
– “Có gì nói đi…” Đức cũng nói trỏng… Đây là tín hiệu ngầm 1 khi bên cạnh có ai đó để bí mật giữa 2 người được lâu bền nhưng không vì vậy mà kém phần tình tứ.
– “Diểm Liên gọi Tâm Đoan nhưng Tâm Đoan đang cho bé Minh bú sửa nên nhờ em bắt máy… Diểm Liên nói muốn mời anh tới nhà dì dượng của Diểm Liên dùng cơm nhưng anh từ chối… Nà, nhận lời đi… Để má vợ này đi với con rể Hi hi…”Giọng Ngọc Trinh vui vẻ khi nghe hắn từ chối lời mời của Diểm Liên…
– Vậy à… Vậy má coi ngày nào được thì quyết định đi rồi nói cho con biết nhưng ngày mai và tối nay thì không được… Ouf…
Đang nói bỗng cảm giác được tiểu huynh đệ mình lạc vào vùng không gian ẩm ướt khiến Đức thấy “phê”… Tuy vẫn còn vụng về cần huấn luyện thêm nhưng như vậy là tốt rồi.
Là Thơ… Nàng nghỉ chị mình chắc dùng miệng rồi chứ làm gì chịu nổi 1 hoặc 2 tiếng? Chị hai được chẳng lẽ mình không được? Rồi thì tuy bỡ ngỡ, e thẹn, ngượng ngùng pha lẩn xấu hổ nhưng cuối cùng Thơ vén tóc cúi đầu ngậm vào… Phê quá khiến Đức phải mở miệng “ouf”…
– “Có chuyện gì vậy?” Nghe hắn đang nói bỗng ngưng… Ngọc Trinh hỏi…
– Đâu có gì đâu, à, nhớ nha… Tối nay với tối mai không được… Còn lại thì má quyết định rồi cho con biết…
– “Ờ được…” Ngọc Trinh nói xong cúp máy…
Đức cũng chẳng muốn nói thêm nửa, tay lần mò tìm ngực Thơ xoa bóp, phía dưới từ từ nắc nhè nhẹ… Thầm nghỉ mai này đem hai chị em ra xử lý 1 lượt chắc là không có vấn đề rồi… Hi hi quá đã…
– “Khụ… Khụ… Khụ…” Đức cao hứng nắc hơi mạnh, tiểu huynh đệ vì vậy đâm sâu vào cổ họng khiến Thơ ngộp thở, xô ra, ho sặc sụa…
– “Muốn “giết người à?” Lấy miếng khăn giấy, chùi miệng… Thơ “lườm”
– “Hihi… Xin lỗi nha…”Đức áy náy.
– “Chị hai có bị như em hong?” Thơ bắt đầu tò mò hơn nửa…
– “Thì cũng vậy nhưng bây giờ thì…”Đức mỉm cười, không nói nửa, không chỉ Ngọc Thy mà tất cả những người đàn bà của hắn đều có thể để tiểu huynh đệ của hắn vào rất sâu…
– “Thi sao?” Thơ truy tới, nàng thật muốn biết…
– “Thì… Đại khái không còn ho nữa í mà trái lại rất là…” Đúng lúc, chuông di động 1 lần nữa reo lên… Là Phương Anh gọi… Đức liền bắt máy.
– Sao hả Phương Anh?
– Đúng như anh đoán… Trần Cao Kỳ cuối cùng cũng đã gọi Thanh Đại… Là ngày mai, 7 giờ tối… Khi nào anh tới?
– Sáng mai… trễ lắm là trưa mai… Các em cứ chuẩn bị sẵn sàng hết đi…
– “Còn chờ anh nói sao… Mai gặp… Nà, lần này cho anh phá sản luôn… Hi hi…” Phương Anh cười, cúp máy…
– “Bây giờ đưa em về nha…”Đức nhìn đồng hồ… Hơn 6 giờ chiều, về tắm rửa còn lại nhà Oanh Oanh ăn mừng sinh nhật chị Lan Chi, đã hứa rồi không tới không được…
– “Vậy… Vậy…”Thơ tiếc nuối… Hắn chưa “xong” mà…
– “Ý em nói mình chỉ có hôm nay à?” Đức nheo mắt.
– “Ai nói vậy chứ?” Thơ mỉm cười, lườm yêu, lấy quần áo mặc vào… Sau hôm nay, nàng coi như là của hắn rồi. Hắn muốn nàng lúc nào lại không được?
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv99.com/thang-duc-quyen-3/
– “Sao nấu nhiều món vậy? Chiều nay có khách tới à? BF hả?” Chiều nay Oanh Oanh rủ cùng về sớm… Cả hai ghé chợ mua thịt bò, thịt gà, cá còn mua rượu bia… Về tới nhà không ngừng nấu nướng mà tâm trạng Oanh Oanh rất vui khiến Lan Chi ngạc nhiên, nghi hoặc, vừa phụ giúp lặt rửa rau, nhìn Oanh Oanh hỏi.
– “Hả? BF? Bậy nà, hoa tàn nhụy rửa như mình ai mà thèm…” Oanh lắc đầu, cười chua chát khi nghỉ về quá khứ của mình. Cũng vì có chút lòng tham mà bị Thái Kiêm Cơ xúi dại, hiến thân cho người khác dày dò cuối cùng thì được gì? Nghỉ tới đây, Oanh thở dài…
– “Ậy, cái gì hoa tàn nhụy rửa chứ… Mình thấy Oanh còn đẹp lắm… Không phải là bạn với nhau mmaf mình nói cho Oanh vui nha… Thiệt đó… Hay là kiếm ông nào đi… Hihi…” Lan Chi trêu chọc.
– “Vậy sao Chi không kiếm ông nào đi mà xúi mình? Lan Chi cũng đẹp mà… Hay là…”Oanh trêu lại…
– Hay là cái gì?
– Nà… Nói thiệt đi, có phải Lan Chi hi hi… Lan Chi thích Đức Bí tịch hong? Đừng chối nha, không qua mắt được mình đâu.
– “Oanh… Oanh nói cái gì đây?” Bị Oanh nói trúng tâm sự của mình… Lan Chi mặt đỏ bừng, chống chế…
– “Biết ngay mà. Nhìn Chi kìa, nhắc tới hắn là hai mắt mơ màng… rõ ràng yêu lắm rồi mà không chịu nhận đó thôi…” Oanh mỉm cười.
– “Oanh cũng vậy mà, đừng tưởng mình không biết nha…”Lan Chi phản pháo.
– “Không… Không có đâu…”Oanh chột dạ… Không ngờ tình thầm kín của mình đối với hắn mà Lan Chi nhìn ra được…
– “Đừng chối nữa… Không ngờ hai đứa mình cùng thích 1 người… Lúc trước mình coi hắn như em nhưng mà bây giờ… Aiz… Nhưng hắn không đếm xỉa tới mình đâu, bên cạnh hắn có quá nhiều…” Lan Chi thở dài…
– “Vậy Chi… Chi nói với hắn là Chi thích hắn chưa? Nếu chưa nói thì làm sao biết được hắn không đếm xỉa tới Chi chứ? Chi nghỉ có phải không? Theo mình nghỉ hay là Chi kiếm một cơ hội nào đó nói cho hắn biết, trực tiếp cũng được, bóng gió cũng được, cứ nói ra đi để cảm thấy dễ chịu hơn…” Oanh gợi ý.
– “Mấy hôm mình gửi text nói hắn tới ăn cơm nhưng hắn không trả lời. Làm sao có mặt mũi nói chứ… Thôi đi…” Lan Chi lắc đầu…
– Thử đi… Không thử sao biết là không được? Hơn nửa mình nghỉ hắn không biết sinh nhật của Lan Chi hoặc hắn bận chuyện gì đó…
– “Vây sao Oanh không thử đi?”Lan Chi bắt bẻ…
– “Mình… Mình khác với Chi mà…” Oanh ấp úng, nàng muốn lắm chứ nhưng vô cùng mặc cảm…
– “Gì mà khác chứ… Oanh đừng coi mình thấp quá, chuyện quá khứ cứ quên đi, canh cánh làm gì cho khổ…” Chi mỉm cười…
– “Thôi, mau rửa rau xắc dưa giúp mình đi, sắp tới giờ rồi… Xong còn phải đi tắm nửa, mình mẩy hôi rình hà…” Oanh thúc hối.
– Muốn diện cho đẹp hả? Hi Hi. Là ai vậy? Đẹp trai hong? Hé lộ chút đi…
“Đing… Đooong”
Nàng vừa nói xong có tiếng nhấn chuông ngoài cửa…
– “Tới rồi à? Sao sơm vậy? Chết rồi, chưa xong gì hết á…”Oanh giật mình. Luống cuống tay chân.
– “Để mình đi mở cửa sẵn coi đẹp trai hong chấm điểm dùm cho” Lan Chi hí hửng, đi ra mở cửa để rồi trợn mắt há mồm… Sao lại là hắn?
– “Hi hi… Hello chị Chi… Happy Birthday… Có mua quà cho chị nè, có hoa nửa…” Đức Bí Tịch cười toe toét đưa hộp quà và bó hoa…
– “Đứng đó chờ chút nha… 5 phút… 5 phút thôi…” Chi hết hồn đóng cửa… Nàng tưởng là BF của Oanh nên không cần tu chỉnh hình tượng, nãy giờ làm bếp, đầu bù tóc rối, Oanh này thật là… Chi vừa nghỉ vừa chạy vào nhà tắm, ít ra cũng chãi lại mái tóc, coi mặt có dính gì không… Ụa… Oanh ở trong đó hả? Mau… mau mở cửa… Chi cuống quýt…
Oanh mở cửa, tóc tai gọn gàng… Nhìn Chi hót hoảng, mỉm cười…
– Ậy, bị “bà” hại chết rồi… Ra mở cửa cho hắn đi…
– Được rồi… Hi Hi… tại Chi dành ra mở cửa đó mà…
Bên ngoài Đức ngạc nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì? Thật là khó hiểu mà. Ậy… Nói chờ thì chờ thôi… Úi cha… sao lại mưa rồi…
…
Còn tiếp…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thằng Đức - Quyển 3 |
Tác giả | Lạtma |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex tống tình |
Tình trạng | Update Phần 62 |
Ngày cập nhật | 18/07/2025 06:39 (GMT+7) |