Hạ chẳng thấy khó chịu, đôi khi cô còn cười khanh khách khi ông Danh nghịch ngợm mớ lông bướm của mình. Mất nửa tiếng để Hạ tóm tắt toàn bộ ý chính cho ông Danh, sau đó mời ông Danh xuống phân xưởng mới vào một ngày gần nhất để biết rõ hơn.
– Từng đấy thông tin đủ để anh nắm được tình hình rồi đúng không. Sang tuần hãy để Chi đối chiếu với số liệu từ dưới gửi lên rồi hệ thống lại thì anh sẽ hoàn toàn hiểu rõ. Mọi khúc mắc đều ở khâu nhập hàng do tay Đạo quản lý, nhưng bây giờ nguồn tài chính do em nắm trong tay nên lão sẽ không gây thêm được sóng gió gì. Giám đốc Philips cũng ngày một vững chắc hơn, em tin chẳng bao lâu nữa phân xưởng mới sẽ có thể hoạt động toàn công suất. Thôi mình tắm rồi để em đi về, chồng em chắc cũng sắp về đến nhà rồi.
Ông Danh gật đầu rồi bước vào phòng tắm cùng cô. Hai người giúp nhau kỳ cọ toàn cơ thể, lâu lâu vẫn có tiếng cười khúc khích của Hạ vang lên. Trước khi để cô ra về ông Danh nói.
– Chăm sóc chồng thật tốt vào, nếu cần cứ ở nhà thêm với cậu ấy, việc dưới phân xưởng cứ để Philips nó lo.
– Vâng em biết rồi, một hai tuần sau anh xuống dưới phân xưởng nhé.
Vậy là đêm sóng gió của ông Danh kết thúc, mọi bức bối đã được xả ra hoàn toàn. Còn Chi, lại một đêm cô không ngủ, từng việc cô làm tối nay cứ như một thước phim, cứ từ từ quay chậm trong đầu của cô.
Cô đã chạy đến bên ông bằng sự chắc chắn về cảm xúc, mong muốn được thổ lộ và hy vọng vào “yêu”. Cô cũng đã lần đầu biết đến ham muốn nguyên thủy của đàn bà, em đã hành động theo bản năng, tự giác phơi bày thân thể cho một người đàn ông thưởng thức. Nhưng thứ đổi lại cho em là mông lung, ê chề và hụt hẫng, để rồi khi bước ra khỏi căn phòng đó em thắc mắc với một đống câu hỏi trong đầu.
Mình đã vội vã? Mình còn chẳng biết thế nào là yêu? Ông ấy sẽ thấy thương hại hay khinh rẻ mình đây? Hay ông sẽ lại hiểu và bao dung cho mình như một người cha, lặng lẽ nhìn những vụng về của cô con gái đang lớn. Nhưng không… một người cha sẽ yêu thương và bao dung, sẽ dẫn dắt ta đi nhưng sẽ không như ông làm ta mất ngủ và mông lung thế này. Ôi, Chi ơi, trưởng thành sao khó quá…
Giờ em không biết nên đối mặt với ông ấy thế nào nữa, em sợ bị coi thường, sợ bị hiểu lầm rằng mình trèo cao hay vụ lợi. Cứ như vậy cả một đêm dài cô gái trẻ nằm quay quắt, hết xoay bên này lại nghiêng bên kia mà thức trắng.
May mắn là những ngày tiếp theo vì phải chăm mẹ mà em thôi không nghĩ về ngày hôm đó. Cùng với đó, sự hồi phục thần tốc và ổn định của mẹ cũng mang đến niềm vui cho Chi. Cứ mỗi một lần đi kiểm tra chức năng thận về em lại thấy vui vẻ, cũng luôn cảm động và biết ơn lòng tốt của người kia.
Tròn một tuần sau ca mổ của mẹ Chi trở lại đi làm. Trái với sự lúng túng của em ông Danh chào đón Chi với nụ cười cùng sự gần gũi như mọi lần.
– Sao rồi, mẹ cháu đã bình phục hẳn chưa mà cháu đã vội đi làm rồi.
– Dạ tốt lắm rồi ạ, mẹ cháu đã bắt đầu ăn uống và đi lại nhẹ nhàng rồi chú ạ. Bà đã chuyển sang phòng thường rồi ạ, nếu vẫn tiến triển tốt thì sang tuần sau cháu cho mẹ ra viện. Lúc đó…
Chi còn định nói gì thêm nữa đã bị ông Danh đổi chủ đề mà gạt đi.
– Thế thì tốt quá rồi, như vậy cháu có thể làm việc một cách chuyên tâm không lo nghĩ, giúp chủ một tay chứ thời gian qua không có cháu mọi việc cứ rối tung hết cả.
Chi lí nhí gật đầu.
– Vâng ạ, có việc gì cần chú cứ giao cho cháu ạ.
– Tốt, cháu giúp chú tổng hợp lại 2 số liệu này, sau đó là viết cho đối tác Nhật một bức thư mời, nội dung đại khái chú đã chuẩn bị sẵn đây rồi. Còn một việc nữa, giúp chú chọn quà cho gia đình ông ta, cháu là phụ nữ, việc này sẽ tỉ mỉ hơn chú nhiều.
Cả buổi sáng, Chi loay hoay với những việc ông Danh giao cho. Cô tránh nhìn vào mắt ông, tránh nói chuyện, lặng lẽ như một cái bóng không để ông chú ý đến mình.
Thế nhưng công việc thì luôn phải tiếp xúc, hỏi han, mỗi lần như thế toàn thân cô lại nổi gai ốc. Không phải sợ, cũng không khó chịu hoặc chán ghét, mà chỉ lạ sự bồn chồn, bứt rứt mà cô không thể gọi tên.
Như biết được sự lúng túng của cô, ông Danh thường xuyên gợi chuyện. Những câu chuyện xoay quanh sức khỏe của bà Lệ làm cô tươi cười không ngớt, cũng thoải mái tự nhiên hơn trong mỗi câu trả lời.
– Sau này sức khỏe của mẹ bình phục hoàn toàn, Chi muốn làm việc gì cùng mẹ.
– Dạ, nếu như mẹ cháu khỏe lại cháu sẽ cho mẹ đi vòng quanh đất nước. Từ Cổng Thiên Đường Khau Phạ, đến Thác Bản Giốc rồi chùa Tam Chúc, núi Bà Đen hay miền tây sông nước và cả TPHCM nữa. Vì tần tảo nuôi cháu mà mẹ cháu chẳng được đi đâu, cháu sẽ giúp mẹ đền bù tiếc nuối.
Nhìn đôi mắt long lanh của cô bé, ông Danh hiểu được Chi mong muốn mẹ khỏe lại biết nhường nào, ông cũng thấy việc mình làm với cô thật ý nghĩa.
Dừng lại một lúc, Chi chợt nhìn vào mắt ông, chân thành mà nói.
– Chú, việc tối hôm trước cháu xin lỗi, mong chú hiểu cho rằng cháu làm vậy không phải vụ lợi hay trèo cao. Chỉ là ơn nghĩa của chú với mẹ con cháu là quá lớn, trong một phút bồng bột cháu đã tìm sai cách để thể hiện lòng cảm ơn. Giờ cháu đã hiểu, vài hôm nữa khi mẹ cháu khỏi hẳn, cháu sẽ bán đất bán nhà để trả tiền chú ngay.
– Ha ha, cô ngốc, pha cho chú ấm trà rồi chú sẽ kể chuyện này cho cháu nghe.
Chi vâng dạ rồi đi chuẩn bị, khi trà nước sẵn sàng, ông Danh cầm một tách lên nhâm nhi, ông gật đầu tâm đắc nói.
– Ngon, cháu pha ngon như chị Hạ rồi đấy, rất sáng dạ và biết để ý.
Chi cúi đầu nhận lời khen của ông, lòng lại thấy vui như những ngày đầu tiên mới đến. Ông Danh trầm ngâm một lúc rồi mới bắt đầu.
– Chi biết vì sao chú giúp mẹ Chi chữa bệnh không.
– Dạ không ạ.
– Vì chú không muốn thấy Chi phải bất lực nhìn người thương yêu nhất của mình ra đi như chú.
Ông Danh đứng lên, tay vẫn cầm ly trà nhưng mắt nhìn xuyên qua ô cửa kính, đượm buồn. Một chút ký ức đã vùi chôn nay sống lại, giọng ông bỗng chốc cũng có chút tang thương hơn.
– Ngày ấy chú chỉ vừa mới thành lập công ty, mọi thứ còn bừa phứa, ngổn ngang. Chú thì đi sớm về hôm, quên cả dành sự quan tâm cho người mình yêu thương nhất. Cô ấy cắn răng chịu đựng những cơn đau hành hạ một mình, đến khi chú biết được thì đã quá muộn. Căn bệnh tim quái ác đã mang người ấy ra đi mãi mãi.
Ông cúi xuống nhìn ly trà đã nguội trong lòng bàn tay, thứ gì đó nhói trong tim, đau đến mức người mạnh mẽ như ông phải nghiến răng lại.
– Hơn ai hết chú hiểu nỗi đau ấy kinh khủng thế nào, chú thật sự không muốn Chi trải qua khoảnh khắc ấy. Vì thế chú giúp mẹ con Chi cũng là để mình được thanh thản đôi phần, vậy nên hai mẹ con cháu không cần áy náy, việc trả ơn cũng đừng nghĩ đến làm gì. Đất đai nhà cửa đừng bán vội, lúc nào cần tiền chú nói sau.
Nhìn người đàn ông thường ngày mạnh mẽ là thế, mà lúc này tay run run kìm nén cảm xúc, Chi biết nỗi đau kia kinh khủng lắm. Quả thật nếu ngày ấy mẹ ra đi em không thể tưởng tượng nổi mình sẽ phải vượt qua thế nào, cuộc sống không có mẹ sẽ tăm tối ra sao. Thấu cảm một phần cơn đau của ông xưa kia, Chi cất lời an ủi.
– Giờ cô ấy nhìn thấy chú hiện thực hóa được ước mơ, gây dựng cơ đồ đúng như mong muốn, chắc cô vui lắm. Chú cũng thôi đừng buồn nữa chú à.
– Ước mơ của chú đây sao? Không phải, ước mơ của chú là ngày ngày vô ưu vô lo tận hưởng tình yêu ngọt ngào, nồng thắm của cô ấy. Chú thật ngu dốt chỉ khi mất đi rồi mới biết ước mơ thật sự của mình.
Ánh nắng chiều đỏ thẫm, chiếu dài chiếc bóng của người đàn ông cô đơn. Chi thấy lòng mình se sắt, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt, cô lại có cảm giác muốn đến bên và ôm ông nhưng có bài học tối đó nên cô kìm lại được. Thay vào đó cô rót cho ông thêm một chút nước trà, như truyền cho ông thêm chút hơi ấm, và cho ông biết ông không cô đơn.
– Cảm ơn Chi đã ở bên mà lắng nghe câu chuyện của chú. Thôi cháu về đi, chuẩn bị kỹ càng để mai chú cháu mình cùng xuống phân xưởng. Cho chú gửi lời hỏi thăm mẹ nhé.
– Vâng ạ, chú cũng đừng làm muộn quá, hãy nghỉ sớm và giữ gìn sức khỏe, cháu về đây ạ.
Chi đã ra về nhưng ông Danh vẫn còn đứng đó, những gì ông vừa kể cho Chi nghe là những ngày đau đớn nhất trong cuộc đời của ông.
Từ một kẻ mồ côi không cội rễ, lang thang hết đoàn phim này đến Đài Phát thanh kia, làm đủ mọi thứ mà người ta sai bảo. Ông có bến dừng, có người đầu ấp vai kề, ông được sống trong thứ tình cảm thiêng liêng và chân thành nhất thế gian của một người đàn bà dịu dàng xinh đẹp. Ông bừng bừng ý chí phấn đấu, muốn đền đáp người ấy bằng gấm nhung phú quý, ai ngờ…
Nếu không có ngày đó thì giờ đây ông đã là người hạnh phúc nhất, với sự nghiệp thành công và một người ở bên yêu ông nhất mực.
Một nửa ông quý trọng nhất đã mất đi, nên giờ ông phải sống trong khung cảnh giả tạo tự mình vẽ ra. Đúng vậy, là giả tạo đến mức ông tự cười vào chính sự phù phiếm của mình một cách chế giễu. Có lúc ông còn chẳng nhận ra mình và xấu hổ với người đã khuất.
…
Còn tiếp…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thư ký và người tình |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ thư ký, Truyện bóp vú |
Tình trạng | Update Phần 12 |
Ngày cập nhật | 02/09/2025 05:58 (GMT+7) |