Cố Thường khẽ nhíu mày, một tay đưa lên thái dương xoa nhẹ. Cơn đau bất chợt kéo tới như một làn sóng mờ nhòe, chẳng sắc bén đến mức muốn lăn lộn nhưng cũng đủ khiến hắn choáng váng, như thể có ai đang dùng búa gõ đều vào bên trong đầu mình.
“Tự nhiên ta… đau đầu quá…”
Ánh sáng lờ mờ từ khe cửa sổ rọi vào, phản chiếu lên bụi bặm lơ lửng trong không khí. Mùi thuốc cũ, mùi đất ẩm và đâu đó cả mùi máu đã khô… tất cả dường như gợi lên trong hắn cảm giác lạ lẫm mà cũng đầy quen thuộc.
Khi mở mắt, Cố Thường thấy một ông lão tóc xám đang đứng cạnh, tay nắm trượng gỗ, hai mắt mù lòa phủ lớp mờ đục. Dù gương mặt lạnh và già nua, nhưng ẩn sau đó là một nét lo lắng không thể che giấu. Nhìn thấy ông lão, Cố Thường hơi sững người nhưng không lùi lại. Ngược lại, hắn có cảm giác thân thuộc kỳ lạ trào dâng nơi đáy lòng.
“Mạc… Vấn?” Hắn gọi thử, như thể cái tên ấy không phải từ miệng hắn mà là từ tận sâu bên trong bản năng cất lên.
Mạc Vấn giật nhẹ đầu gậy, khẽ gật đầu, nét mặt lộ vẻ nhẹ nhõm nhưng nhanh chóng thay bằng sự trầm tư kín đáo. Lão là người từng theo Cố Thường vượt qua bao gió tuyết, dù mù lòa nhưng chỉ cần nghe một hơi thở, một bước chân, lão đều có thể nhận ra người đó là ai. Và đây đúng là Cố Thường. Nhưng… không phải là vị thiếu chủ mà lão từng quen.
Một thiếu chủ lạnh lẽo và trầm tĩnh, thường xuyên ra tay quyết đoán, chưa bao giờ dùng ánh mắt mơ hồ và chất chứa bối rối như hiện giờ. Lúc này đây, Cố Thường rõ ràng đang cẩn thận, dịu dàng, còn có chút rụt rè.
Vạn Hoa Thắm… thiếu nữ áo lam bên cạnh… chợt bật khóc, nhào tới ôm lấy hắn như thể vớ được chiếc phao cứu sinh giữa cơn ác mộng. Nhưng Cố Thường gần như phản xạ lùi lại ngay tức khắc, mặt tái nhợt:
“Ngươi… ngươi là ai?! Làm gì vậy?! Nam nữ thọ thọ bất thân… ta… ta không thể như vậy…”
Vạn Hoa Thắm chết lặng tại chỗ. Hắn… không nhận ra nàng. Không phải là đang vờ quên, mà là thật sự không biết nàng là ai.
Trong khoảnh khắc ấy, Mạc Vấn đứng lặng, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Rồi lão thở dài, khẽ lẩm bẩm:
“Lẽ nào… nhân cách đã thật sự phân ly rồi sao…”
Lão còn nhớ rất rõ, trước đây không lâu, thiếu chủ từng nhíu mày than thở:
“Mạc Vấn, dạo này đầu ta rất đau… không phải kiểu đau đầu vì suy nghĩ… mà là kiểu… như có ai đó trong ta đang sống dậy.”
Khi ấy lão chỉ yên lặng, nhưng trong lòng đã ngờ ngợ. Một linh hồn bị chôn vùi quá sâu, những ký ức chưa thể dung hòa với thực tại… có thể đã hình thành một nhân cách mới. Một nhân cách hoàn toàn không mang theo mưu kế, không có hệ thống, không dính máu. Một Cố Thường khác.
Và bây giờ, hắn đang ở ngay trước mắt.
Cố Thường vẫn còn ngơ ngác, ngồi thất thần trên chiếc ghế gỗ đơn sơ. Hắn vừa tỉnh lại, ký ức về những ngày trước đó mịt mờ như khói sương, mà thân thể thì vẫn chưa hết run vì cú sốc bất ngờ. Trước mặt hắn là một thiếu nữ dung nhan xinh đẹp, ánh mắt mang vẻ lấp lánh xa lạ, như vừa quen vừa không. Hắn không nhận ra nàng, nhưng nàng lại nhìn hắn với ánh mắt không thể rõ ràng hơn, xen lẫn lo lắng và bối rối.
Ngay lúc ấy, Mạc Vấn… lão già mù hai mắt, người mà hắn vẫn còn nhớ được một cách kỳ lạ… nhẹ nhàng bước tới. Tay lão đặt lên eo thiếu nữ kia một cách vô cùng tự nhiên, rồi dần trượt xuống, nắn nhẹ nơi mềm mại phía sau nàng. Ánh mắt lão tuy mù mờ nhưng đầy chủ ý, hướng về phía Cố Thường như đang dò xét phản ứng.
Vạn Hoa Thắm khẽ run lên một chút, nhưng lại không né tránh. Gương mặt nàng hơi ửng đỏ, nhưng vẫn gật đầu rất nhẹ. Nàng hiểu ý Mạc Vấn, và sẵn lòng phối hợp trong vở kịch này.
“Đây là nương tử ta đó, thiếu chủ,” Mạc Vấn chậm rãi cười, giọng nói mang theo ý trêu chọc không thể giấu. “Dù sao cũng từng ở bên ngươi bao lâu nay, thân mật cũng chẳng ít đâu.”
Cố Thường há miệng, rồi lại ngậm lại. Sắc mặt hắn trắng bệch rồi lập tức ửng đỏ như sắp phát sốt. Hắn chỉ tay vào Vạn Hoa Thắm, ấp úng như đứa trẻ vừa phạm lỗi. “Ta… lúc nãy… chẳng phải đã… chạm vào nàng rồi sao?”
Mạc Vấn bật cười lớn, lão vỗ đùi một cái rồi chặt lưỡi: “Không sao, không sao, nam nhân cả mà, có gì to tát đâu? Hay là… ngươi cũng muốn chạm nữa?”
Cố Thường thảng thốt, quay đầu sang hướng khác, hai tai đỏ bừng như bị lửa thiêu. Trong lòng hắn dâng lên một luồng nhiệt kỳ lạ, khó chịu, vừa xấu hổ vừa… ngứa ngáy đến khó tả. Hắn bối rối đến mức chỉ còn biết lắp bắp: “Không… không được… nam nữ thọ thọ bất thân… ta… ta không thể…”
“Ầy, cái gì mà nam nữ thọ thọ bất thân!” – Mạc Vấn khoác tay, tay còn lại mân mê ngực nàng, từng ngón từng ngón sờ lên nứng vú đang căng cứng. “Muốn xem không?”
Cố Thường hai mắt láo liết xung quanh, hắn tất nhiên là muốn rồi? Xem nam nữ hoan ái, ai lại không thích! Chỉ là xem như thế lão Mạc không cảm thấy bị thiệt thòi sao? Dù sao người ta cũng là nương tử của ngươi mà?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tuyết Sương Lĩnh |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Liếm tinh trùng, Truyện bú cặc, Truyện sex ngoại tình |
Tình trạng | Update Phần 17 |
Ngày cập nhật | 21/07/2025 06:39 (GMT+7) |