Hắn đưa tay lên, chạm vào vết sẹo quanh hốc mắt trống rỗng. Cái đau nhức mơ hồ như sống lại, kéo hắn về ba tháng trước, cái đêm tăm tối ấy…
Mạc Vấn còn nhớ như in trong đầu, ái nữ mà mình thương yêu nhất. Lạnh lùng giơ tay ngọc móc đi đôi mắt hắn, đoạt lấy đi sủng vật thân thiết nhất của hắn, lấy đi tất cả của hắn.
Để đến khi…
Đến khi hắn nghe thấy tiếng của Cố Thường… lạnh lùng, vô tình… vang lên giữa màn đêm đặc quánh. Cùng lúc đó là tiếng sủa đinh tai nhức óc, dữ dội như xé rách linh hồn, từ một con chó đen toàn thân đầy huyết khí: Hắc Khuyển Nhị Thể.
“Sống hay chết?”
Lời hỏi không cảm xúc, như phán quyết của âm ti.
Dường như có thứ gì đó trong thân thể sắp vỡ nát kia bật dậy… là bản năng, là khát vọng sống. Trong khoảnh khắc mơ hồ giữa sống và chết, Mạc Vấn cắn răng rống lên, dù giọng khản đặc, máu và nước mưa trộn lẫn vào nhau.
“S – Sống!!”
Cố Thường khép hờ mắt, tay kết ấn, giọng âm trầm như vọng từ vực sâu:
“Cùng niệm khẩu quyết với ta: U Khuyển Đồng Mệnh Quyết.”
Từng chữ như khóa xiềng, như lời nguyền, từ khoảnh khắc đó, sinh mệnh của hắn và Hắc Khuyển… vĩnh viễn ràng buộc, một nửa linh hồn hắn vĩnh viễn bị kéo vào Hắc Khuyển Nhị Thể.
Từ đó trở đi, hắn không còn là con người trọn vẹn.
Nhưng cũng không còn sợ cái chết nữa.
“… Một nửa linh hồn vĩnh viễn ký gửi trong u khuyển, sống là cùng sống, chết là cùng chết.”
Hắn thì thào lại câu đó, tựa như nguyền rủa, cũng tựa như lời tri ân.
Mấy hôm sau, ở Tuyết Sương Lĩnh lưng chừng núi, Cố Thường đẽo trên vai gánh nước, bước chân thoăn thoắt bay vút từ dưới thung lũng vọt lên cao.
Tuyết vẫn cứ phủ đầy trắng xóa, vừa tĩnh mịch vừa vô hồn.
Hắn cũng không hiểu tại sao bản thân mình lại có sức mạnh kinh khủng tới như vậy, khí huyết lúc nào cũng dồi dào, xài hoài không hết.
Bảy ngày trôi qua, kể từ sau khi hắn tỉnh dậy ở sâu hang động, hiểu rõ hơn một chút về mọi thứ xảy ra nơi đây.
Căn cứ của hắn nằm nép mình sâu trong một khe nứt tự nhiên của vách đá, được gia cố bằng những khối đá xám bạc và gỗ lim cứng cáp. Lối vào ẩn mình dưới một mái hiên đá phủ đầy băng tuyết, khó lòng nhận ra nếu không có chỉ dẫn.
Còn có hai người, Vạn Hoa Thắm, một tiểu nữ tử chừng mười sáu, mười bảy, bộ ngực quá khổ, núm vú luôn luôn lòi ra phía bên ngoài trong rất gợi dục.
Mạc Vấn, lão già mù hai mắt luôn dắt theo con chó đen là quản gia ở khu này, cả hai đều gọi hắn là thiếu chủ, thái độ rất tôn trọng.
Dãy núi này rất rộng, nằm sát bên nó là những thôn trấn nhỏ, những khu rừng rậm tách biệt, một số người dân ở Kinh Vân Trấn đôi khi cũng xuất hiện ở đây để săn bắt hái lượm nhưng họ không dám vào sâu trong hốc.
Nơi này giống như nằm tách biệt với thế giới bên ngoài.
Cố Thường nhớ tới cảnh tượng cả hai người ân ái bảy ngày trước, hai mặt liền có chút xám tro.
“Một già một trẻ các người… đúng là biết cách bắt nạt ta!” Hắn lẩm bẩm, rồi dồn lực vào chân, thân hình vọt lên như một mũi tên.
Nhưng thay vì quay về sơn động, một ý nghĩ bất chợt nảy ra. Hắn muốn xem rốt cuộc dãy Tuyết Sương Lĩnh này còn ẩn giấu những bí mật gì.
Càng đi sâu vào vùng lõi của dãy núi, hàn khí càng trở nên đáng sợ. Tuyết đọng trên cành cây tựa những lưỡi dao băng sắc lạnh.
Bỗng, giữa sự tĩnh lặng tuyệt đối của tuyết trắng, một âm thanh lạ lùng khẽ vọng tới tai hắn. Không phải tiếng gió, cũng không phải tiếng dã thú. Đó là… tiếng nước chảy, và xen lẫn trong đó là một tiếng rên rỉ khe khẽ, yếu ớt nhưng đầy ma mị.
Bản năng tò mò trỗi dậy mãnh liệt. Hắn nín thở, vận dụng thân pháp nhẹ nhàng như mèo, lần theo hướng âm thanh phát ra.
Phía sau một tảng đá lớn phủ đầy băng giá, một khung cảnh khó tin hiện ra. Giữa vùng đất bị hàn khí bao trùm, một hồ nước nhỏ lại không hề đóng băng, ngược lại còn bốc lên từng làn hơi nước mờ ảo.
Và trong làn hơi nước lượn lờ ấy, một thân hình tuyệt mỹ đang ngâm mình. Mái tóc đen dài như gỗ mun buông xõa, nổi bật trên làn da trắng ngần tựa bạch ngọc. Gương mặt nàng nghiêng nghiêng, đôi mắt nhắm hờ, hàng mi dài cong vút khẽ run rẩy.
Ban đầu, Cố Thường ngỡ nàng đang phải chịu đựng sự hành hạ của cái lạnh, bởi những tiếng rên rỉ đứt quãng thoát ra từ đôi môi đỏ mọng.
Nhưng khi nhìn kỹ hơn, lồng ngực hắn như bị một chiếc búa tạ nện vào. Hơi thở hắn nghẹn lại.
Nữ tử kia không hề đau đớn. Bàn tay ngọc ngà của nàng đang chậm rãi lướt trên cơ thể mình, khám phá những đường cong tuyệt mỹ dưới làn nước. Đôi môi hé mở, và những tiếng rên rỉ kia… không phải là thống khổ, mà là khoái lạc bị đè nén, là dục vọng thầm kín đang được giải tỏa giữa chốn băng thiên tuyết địa.
Một luồng nhiệt nóng rực đột ngột bốc lên từ đan điền của Cố Thường, xua tan đi cái lạnh của Tuyết Sương Lĩnh. Hắn đứng như trời trồng, tâm trí hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại hình ảnh ma mị và âm thanh đầy cám dỗ kia chiếm trọn mọi giác quan.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tuyết Sương Lĩnh |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Liếm tinh trùng, Truyện bú cặc, Truyện sex ngoại tình |
Tình trạng | Update Phần 17 |
Ngày cập nhật | 21/07/2025 06:39 (GMT+7) |