Hắn đứng dậy, gió lạnh quất qua vạt áo, tay siết hờ bên chuôi loan đao. Ánh mắt hắn không đặt vào trận pháp, mà dừng lại tại một phiến đá cách đó vài trượng – nơi từng xảy ra trận giết chóc nhanh gọn của hắn.
Nơi ấy, vẫn còn một dấu máu nhạt. Tuyết đã rơi qua nhiều lần, nhưng có một thứ không dễ xóa nhòa.
Hắn không quay lại nhặt con dao ấy. Hắn cũng không cần.
“Lưỡi dao ấy…” – hắn lẩm bẩm, ánh mắt hơi nhíu lại – “… dính máu của một người sống không còn muốn sống. Là huyết dịch tuyệt vọng, oán khí vỡ tan, lại trộn lẫn với linh khí của ta. Một món mồi hoàn hảo.”
Trên miệng hắn hiện lên một nụ cười mỏng.
“Hung thú ở vùng này, ta đã tra qua. Dực Thử Tôn Giả Vương là loài cực kỳ nhạy cảm với máu tươi của oán khí chưa trừ. Đặc biệt, nếu máu đó từng chứa khí tức bị phong bế đứt đoạn… nó sẽ không bỏ qua.”
Đó chính là điều hắn cần.
Hắn biết sau khi diệt đoàn nô lệ kia, phía sau chắc chắn sẽ có người truy đến. Ngụy Sơn Vương không phải loại dễ bỏ qua tổn thất. Nhưng cũng vì vậy, Cố Thường không muốn đụng tay quá sớm.
Giết người thì dễ, giết rồi mà không dính máu vào tay mới khó.
“Để con súc sinh đó cắn vài miếng… ta không cần phải ra tay”
Hắn khẽ cười, rồi xoay người rời đi, bước chân chậm rãi, ánh mắt không có lấy một tia thương xót.
Phía sau, dưới lớp tuyết dày lạnh đến đông cứng cả máu người, lưỡi dao vẫn nằm yên nơi Cố Thường đã ném xuống. Máu khô đã đông lại, nhưng trong cái rét thấu xương này, nó vẫn tỏa ra mùi tanh nhè nhẹ… một mùi tanh rất riêng, có oán khí, có linh khí, và có cả tàn niệm.
Không khí nơi đó khẽ biến đổi.
Trong chiếc xe nô lệ rách nát, nữ tử ấy vẫn ngồi đó, thân thể gầy gò lạnh cứng, đôi mắt từng một thời có ánh sáng giờ đây trống rỗng như gương chết. Không khóc. Không run. Chỉ là…
Tay nàng đưa ra, nhặt lấy lưỡi dao.
Đó không phải là một hành động của người muốn sống.
Bàn tay gầy guộc run lên từng hồi, đầu ngón tay nắm chặt cán dao, rồi từ từ, rất chậm, nàng đưa mũi dao về phía cổ mình.
Cố Thường đã rời đi từ lâu. Không có ai ở đây.
“Hạo Tử Sâm!”… nàng thét lên.
“Hạo Tử Sâm! Ta hận ngươi, hận ngươi truyền kiếp!”
Tiếng rống khản đặc của thiếu nữ vang dội lên giữa vùng núi tuyết im lìm, bi thương đến mức quạ đen cũng không dám bay qua. Mạch máu trong mắt nàng như nổ tung, chằng chịt tơ máu đỏ quạch.
Dao kề sát cổ.
Ngay khoảnh khắc lưỡi dao chuẩn bị đâm thẳng vào yết hầu, hai bóng người từ trên không lướt tới như quỷ mị.
Một người râu xoăn như tổ kén, vác trên vai đại búa đỏ lòm, ánh mắt như lưỡi rìu. Người còn lại thân hình mảnh khảnh, gương mặt tái nhợt, áo trắng phất phơ như tuyết rơi.
“Chậm đã!” – Người áo trắng lạnh giọng.
Thế nhưng nữ tử dường như chẳng nghe thấy gì. Con dao cắm thẳng xuống.
“KENG!” – Một tiếng va chạm sắc ngọt vang lên.
Mũi dao như bị chặn lại bởi một thứ vô hình.
Giữa không trung, một sợi chỉ trong suốt ánh lên sắc băng lam, đang căng ra từ đầu ngón tay của kẻ áo trắng. Hắn nhíu mày, nhẹ nhàng kéo sợi chỉ trở lại.
“Hừ, nói… ở đây đã xảy ra chuyện gì?” – Lâm Lang hỏi, giọng như nước đá tan qua lưỡi dao.
Huyết Kiến, gã râu xoăn, vác búa lên, bước tới vài bước rồi bổ thẳng vào cửa xe.
ẦM! Cửa sắt vỡ nát thành từng mảnh.
Nữ tử vẫn không nhúc nhích. Đôi mắt không còn phản chiếu ánh sáng.
“Vô ích thôi.” – Huyết Kiến hừ lạnh, gác búa lên vai. “Đạo tâm của con ranh này đã nát như cám rồi. Hỏi kiểu gì cũng vô dụng.”
Lâm Lang không đáp. Hắn bước lại, cúi xuống, nhặt con dao máu khô lên, đặt sát mũi ngửi… chỉ một hơi, sắc mặt hắn đã biến đổi.
Hắn ngẩng lên, ánh mắt như lưỡi kiếm chém thẳng vào khoảng không.
“Không ổn! Đây là… Huyết Thực U Linh!”
“Cái gì cơ?” – Huyết Kiến ngẩn người. “Tên gì nghe như câu chú… thì có liên quan gì chứ?”
“Con mẹ nó!” – Lâm Lang gầm lên, gió dưới chân nổi lên cuồn cuộn – “Chạy ngay!”
Chưa kịp xoay người, mặt đất rung lên ầm ầm như sóng tuyết.
ẦM!!! – Một móng vuốt khổng lồ, phủ đầy lông xám đen, từ trời giáng xuống.
Huyết Kiến – thân thể vạm vỡ như tường sắt – bị dẫm nát thành một vũng thịt.
Máu bắn tung tóe lên xe gỗ, nhuộm cả dải tuyết dài đỏ lòm.
Trong tiếng tuyết tan chảy là tiếng gầm ken két rợn óc của một sinh vật không thuộc về cõi người.
Dực Thử Tôn Giả Vương.
Một con hung thú cổ xưa, hình dạng giống chuột chũi khổng lồ, thân hình to bằng cả căn nhà, đôi mắt đầy tia máu đỏ tươi, móng vuốt như búa sắt.
Nó đã bị mùi máu dẫn dụ.
“Không! Không không! Đừng mà! A… Aaaaah!” – Lâm Lang vừa mới khởi bộ pháp, nhưng thân ảnh Dực Thử đã như bóng chớp vút tới sau lưng.
Máu bắn tung, tiếng hét tan vỡ giữa trời tuyết.
Rồi tất cả trở về im lặng tuyệt đối.
Trong cơn bão tuyết đang rơi trắng xóa cõi trời, nữ tử tội nghiệp vẫn còn đó, thân thể dựa vào cột gỗ gãy nát, đầu tựa nghiêng như sắp đổ gục. Đôi mắt dại đi, nhưng miệng vẫn khẽ mấp máy, như đang gọi một cái tên đã thành vết khắc trong tâm can.
“… Hạo… Tử Sâm…”
Một cái tên được lặp đi lặp lại, đầy uất nghẹn, đầy căm hận.
Rồi bất chợt, giữa làn hơi thở đứt quãng, một cánh tay ấm áp luồn qua dưới vai nàng, nhấc bổng cả thân thể gầy guộc lên.
Nàng sững người, trong tích tắc tưởng bản thân đã rơi vào mộng cảnh. Nhưng từng bước chân chậm rãi, từng nhịp chấn động nhẹ nơi lưng truyền tới, khiến nàng hiểu… có người đang cõng mình.
Là… thật.
Nàng giãy giụa. Cổ họng muốn hét lên, nhưng chỉ bật ra tiếng rên khản đặc, như thể mọi hơi sức đều đã rút cạn chỉ để nói lần cuối cùng khi nãy. Giờ đây, ngay cả ý chí cũng đang tan dần theo từng bông tuyết rơi xuống mặt.
Thế nhưng…
Tuyết hôm nay… sao lại ấm đến vậy?
Nàng lặng đi, đầu tựa vào vai người ấy. Áo choàng hắn không dày, nhưng nhịp tim dưới lớp vải lại rõ ràng từng chút một, như đang nói cho nàng biết: Ngươi vẫn còn sống.
Thiếu niên cõng nàng đi rất chậm, từng bước một như cố không làm nàng đau thêm.
Giọng hắn nhỏ, đều đều vang lên trong gió lạnh:
“… Hãy sống để trả thù!”
Nàng không nói gì, bảo tuyết vẫn cứ rơi… nhưng lần này thật ấm.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tuyết Sương Lĩnh |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Liếm tinh trùng, Truyện bú cặc, Truyện sex ngoại tình |
Tình trạng | Update Phần 17 |
Ngày cập nhật | 21/07/2025 06:39 (GMT+7) |