Trước mặt Hoàng là một cô gái lạ. Tóc ngắn ngang vai, nhuộm nâu sáng, mặc áo len đỏ ôm sát cơ thể nhỏ nhắn, tay còn cầm ly sữa nóng. Ánh nắng chiều xuyên qua mái tóc, làm da cô hồng lên. Đẹp, một vẻ đẹp thanh tú như ánh mặt trời sau mưa. Hoàng hơi sững người. “Còn… em là ai?”
Cô gái mỉm cười, ánh mắt trong veo: “À… Em là Bình. Người yêu của chị My.” Câu nói đơn giản như một cú tát. Hoàng im bặt. Tim cậu đập mạnh như sấm trong lồng ngực. Chưa kịp phản ứng, thì từ trong nhà, My bước ra. Mái tóc vẫn ngắn. Cô mặc sơ mi trắng oversized, quần jeans rộng, không một nét nữ tính nào sót lại từ ngày xưa. “Hoàng à… Về rồi hả?”
Hoàng nhìn cô rất lâu. Rồi liếc sang Bình – người con gái nhỏ nhắn đang đứng cạnh My, ánh mắt trìu mến. “Người yêu?”
My không trả lời. Chỉ gật đầu. Hoàng gật đầu lại, nhưng nụ cười méo mó. “Ờ. Vui quá nhỉ.” Cậu bước vào nhà. Bỏ đôi giày ướt bên ngoài, và bỏ cả một phần tim mình ở đó.
Tối đó, sau một hồi đắn đo, Hoàng bước vào phòng My. Cô đang ngồi trên sàn, mặc áo phông đen rộng, tóc ngắn xõa nhẹ sau gáy, tai đeo headphone nhưng không mở nhạc. Hoàng nhìn cô hồi lâu, rồi thốt lên: “Bình… là em gái của Hùng?!”
My không bất ngờ. Cô tháo tai nghe xuống, ánh mắt hơi tối lại nhưng vẫn điềm tĩnh. “Em biết từ khi nào?”
“Mới tra ra. Cô ấy không giống ai cả… nhưng lại rất giống Hùng ở ánh mắt”
My im lặng. Hoàng tiến lại gần, ngồi xuống đối diện “Tại sao? Chị quen cô ấy chưa đầy một tháng. Sao lại đưa về nhà… gọi là người yêu?”
My mím môi. Một lúc sau, cô chậm rãi nói “Vì chị thấy chính mình trong cô ấy. Và chị thương cô ấy”
“Nhưng chị đâu phải kiểu người dễ yêu? Sau chuyện với Hùng, chị… Chị không còn tin đàn ông. Đúng. Nhưng không có nghĩa chị không còn cảm xúc. Bình cũng vậy”. Hoàng chau mày, ngập ngừng “Em hỏi thật… Bình biết chuyện chị từng bị Hùng hại không?”
My nhìn thẳng vào mắt Hoàng, giọng khàn đi “Biết. Biết rất rõ. Vì cô ấy… cũng từng bị Hùng làm nhục”.
Câu nói như một nhát dao đâm thẳng vào ngực Hoàng. Anh ngồi chết lặng, những mảnh ký ức lộn xộn lướt qua trong đầu: Tiếng cười vô tư của Bình, dáng vẻ nhỏ nhắn, những câu chuyện ngây ngô… tất cả hiện lên như một lớp mặt nạ mong manh đang bị bóc trần.
My tiếp lời, nhẹ tênh nhưng sắc như dao “Hùng, hắn không xem cô ấy là em hắn. Hắn xem tất cả những gì yếu đuối hơn hắn đều là công cụ. Là đồ chơi. Cô ấy không nói rõ… nhưng chị hiểu. Cái cách cô ấy run lên mỗi khi nghe tên Hùng, cái cách cô ấy bấu lấy tay chị mỗi khi ác mộng kéo về… chị biết rõ cảm giác đó”.
Hoàng siết chặt nắm tay. Mạch máu trên tay nổi lên rõ rệt. “Vậy… hai người đến với nhau là để trả thù?”
“Ban đầu là vậy. Nhưng bây giờ, chị không chắc nữa.”
“Em… không thể tin được”.
My nhìn Hoàng, ánh mắt dửng dưng: “Không tin cũng chẳng sao. Nhưng Bình… không đáng để bị nghi ngờ. Cô ấy là người đã từng gục ngã, và chị không thể nhìn một người giống mình ngày trước… tự kết liễu”.
Từ sau cuộc nói chuyện đó, Hoàng cố tránh mặt Bình. Nhưng trớ trêu thay, sự tránh né ấy chỉ khiến Hoàng càng thấy cô hiện diện nhiều hơn: Tiếng cười lanh lảnh của Bình vang lên từ bếp, bước chân thoăn thoắt chạy qua hành lang, mùi hương hoa nhài nhẹ thoảng từ tóc cô mỗi lần lướt ngang qua. Ban đầu Hoàng nghĩ, đó là vì cậu vẫn chưa chấp nhận được sự thật – rằng một người như Bình, tưởng hồn nhiên, lại mang trong mình một quá khứ tàn nhẫn giống chị mình. Nhưng sâu hơn thế… là cảm giác xao động kỳ lạ. Bình không phải My, nhưng nụ cười của cô lại có chút gì đó khiến tim Hoàng chệch nhịp.
Đêm ấy, Hoàng vừa về sau buổi huấn luyện võ. Người đầy mồ hôi, bước chân mệt mỏi lê lên cầu thang. Tầng trên tối om, chỉ có một ánh sáng hắt mờ qua khe cửa phòng My. Hoàng toan bước về phòng thì dừng lại. Tiếng gì đó… lạ lạ, khe khẽ vọng ra. Ban đầu chỉ là tiếng cười rúc rích, sau đó là tiếng thở dồn dập. Hoàng khựng lại. Tim cậu bắt đầu đập nhanh. Không. Không thể nào…
Rồi tiếng của My vang lên, khàn khàn, run nhẹ: “Đừng… em hư quá…”
Một tiếng cười khác vang lên – là Bình, ngắt quãng giữa hơi thở: “Em nhớ chị mà… cả ngày hôm nay, không được gần chị…”
Kèm theo đó là tiếng sột soạt của vải, tiếng lưng va nhẹ vào thành giường, tiếng rên nhỏ không nén nổi. Mỗi thanh âm như một cái tát giáng thẳng vào mặt Hoàng, khiến cậu đứng chết lặng ngoài cửa. Cậu tưởng mình đã chuẩn bị tinh thần cho mọi chuyện… Nhưng không. Không gì trong đầu cậu đủ sẵn sàng cho cảnh này. Cả hai người con gái mà cậu yêu thương – theo hai cách khác nhau – giờ đang tan vào nhau chỉ cách cánh cửa mỏng. My, người phụ nữ từng là hình mẫu trong mắt Hoàng. Và Bình, cô gái khiến cậu lần đầu cảm nhận được cảm xúc run rẩy không lời… Giờ đang thuộc về nhau – hoàn toàn. Trong tim Hoàng là một hỗn độn không tên. Vừa ghen, vừa giận, vừa thấy bản thân quá sai khi từng nghĩ rằng… mình có cơ hội với My. Hoàng lùi bước. Tay vô thức đặt lên ngực áo, nơi tim đập thình thịch. Cậu không dám nghĩ tiếp nữa.
Hoàng trở về phòng như kẻ mất hồn. Cậu quăng điện thoại lên bàn, đá đôi giày vào góc tường, rồi bước thẳng vào phòng tắm. Nước lạnh xối xuống như muốn rửa trôi mọi thứ vừa nghe thấy – nhưng không. Càng cố quên, từng âm thanh ấy càng in sâu hơn trong đầu. Hoàng ngửa cổ, nhắm mắt. Lồng ngực phập phồng. Có một phần trong cậu ghen điên cuồng, một phần khác… cảm thấy tội lỗi.
Tắm xong, cậu chẳng buồn mặc gì ngoài cái quần đùi. Không áo, không đồ lót. Mái tóc còn ướt rũ xuống trán, làn da rám nắng nổi rõ từng múi cơ săn chắc, đường viền bụng sắc nét dẫn xuống hông như vết cắt. Ánh đèn vàng từ cầu thang hắt xuống khiến thân hình Hoàng như một bức tượng sống, ngẫu nhiên, không chủ đích.
Cậu đi xuống bếp, chỉ định lấy chai nước. Nhưng khi vừa mở tủ lạnh, một tiếng “ấy!” Khe khẽ vang lên sau lưng. Hoàng giật mình quay lại. Là Bình. Cô đứng đó, tay ôm cái ly thủy tinh, mắt mở to như vừa thấy quỷ. Một thoáng sau, cô lập tức quay mặt đi, gương mặt đỏ ửng như cà chua chín.
“Em… em tưởng không ai ở dưới này…”
Hoàng hơi bối rối nhưng cố giữ bình thản: “Anh chỉ xuống lấy nước thôi”.
Bình gật gật, không dám nhìn thẳng. Mắt cô lỡ liếc xuống một lần, rồi vội vàng nhìn đi chỗ khác. Thứ mà cô “lỡ thấy” trong tích tắc ấy – không nhỏ. Và cũng không che đậy gì. Mồ hôi ướt nhẹ phần bụng dưới khiến đường nét ấy càng hiện rõ hơn. Không khí trong phòng bỗng chùng xuống. Hoàng không nói gì thêm, đưa chai nước lên uống, cổ họng nuốt rõ từng tiếng. Bình thì chỉ biết quay lưng về phía bồn rửa, cố gắng giấu gương mặt đang nóng ran. Nhưng trong lòng cô lúc này, một thứ cảm xúc rất khác đang trỗi dậy. Không giống cảm giác với My – ấm áp, tin tưởng, cùng chia sẻ nỗi đau. Mà là cảm giác… bối rối, run rẩy, và… rất đàn bà.
Tối đó, Bình nằm xoay lưng với My, mắt mở trừng trừng nhìn vào tường. Trong đầu cô lặp đi lặp lại không phải là giọng nói của My… mà là thân hình trần trụi, bắp tay nổi gân, và cái ánh nhìn lơ đãng của Hoàng khi cậu uống nước. Cô đưa tay lên ngực mình, khẽ áp lấy trái tim đang đập thình thịch. Cô không muốn… nhưng hình như đang cảm nắng Hoàng thật rồi.
Đêm đó, trời oi ả hơn mọi khi. Hoàng trằn trọc mãi không ngủ được. Mọi hình ảnh trong đầu vẫn cứ là đôi mắt ươn ướt của Bình, là tiếng thở nhè nhẹ sau cánh cửa phòng My, là sự hoang mang không lối thoát đang bủa vây lấy cậu. Cậu nheo mắt nhìn đồng hồ. 2h sáng.
Đột nhiên… một mùi khét nhẹ thoảng qua. Lúc đầu Hoàng tưởng mình tưởng tượng, nhưng vài giây sau, khói thật sự luồn qua khe cửa. Rồi là tiếng còi báo cháy ré lên chói tai.
“Cháy?!” Hoàng bật dậy khỏi giường, chỉ kịp vơ lấy chai nước uống dở và lao ra ngoài với đúng bộ dạng: Trần trụi từ trên xuống, chỉ quấn độc một chiếc quần đùi mỏng, ngắn đến mức mỗi bước chạy khiến cậu lo lắng… không biết có nên quay lại lấy cái quần dài không. Nhưng chẳng còn thời gian. Khói đã lan khắp hành lang tầng dưới. Một mùi nhựa cháy hăng hắc từ gian bếp bốc lên. Lửa bắt đầu liếm dần tấm rèm.
“My! Bình!” – Hoàng gào lên, vừa ho khù khụ, vừa lao về phía phòng. Cánh cửa bật mở. Cảnh tượng trong phòng khiến tim Hoàng siết lại. My đang nằm gục trên sàn, chỉ mặc bộ đồ lót thể thao ôm sát cơ thể, chiếc áo croptop thể thao và quần lót bó sát, mồ hôi và khói bám lên da thịt cô, khiến từng đường cong lộ rõ mồn một dưới ánh sáng lập lòe. Bên cạnh là Bình, trong bộ đồ ngủ ngắn cũn, tay áo rơi khỏi vai, chiếc quần ngủ mỏng dính, gần như trong suốt dưới ánh đèn vàng và lớp khói mờ.
Bình ho sặc sụa, mắt cay xè, nhưng vẫn gắng đỡ lấy My. Hoàng không kịp nghĩ. Cậu bế thốc My lên bằng một tay, gồng cả cánh tay cơ bắp để giữ thăng bằng, lồng ngực vạm vỡ ướt mồ hôi, bụng nổi rõ từng múi. Cái quần đùi mỏng chật vật che được thứ phía dưới – càng nổi bật giữa ánh lửa rực rỡ sau lưng. Bình thoáng nhìn Hoàng, rồi nhìn xuống dưới – mặt cô bừng đỏ, vừa xấu hổ, vừa… khó hiểu với chính mình. Sao trong giây phút này… cô lại cảm thấy người con trai trước mắt mình còn hấp dẫn hơn bất cứ ai cô từng gặp?
Hoàng lao xuống cầu thang, Bình chạy sau. Cả ba người ra đến ngoài an toàn. Hàng xóm bắt đầu đổ ra xem, và có người gọi cứu hỏa. Hoàng đặt My nằm trên bãi cỏ, kiểm tra nhịp thở, rồi dùng áo lau mặt cô. My dần tỉnh lại. Mắt lờ đờ mở ra… nhìn thấy gương mặt Hoàng ở khoảng cách rất gần. Mồ hôi trên trán cậu chảy xuống, rơi nhẹ lên má cô.
Trong tích tắc đó – My nhìn thấy Hoàng không còn là cậu em trai nhỏ tuổi ngày nào. Là ánh mắt lo lắng, là bờ vai vững chãi, là sức nóng từ ngực trần áp sát, và một cảm giác khó tả chạy dọc sống lưng. Cô khẽ gọi: “Hoàng…”
Hoàng nén cảm xúc, chỉ gật đầu: “Ổn rồi, em ở đây”.
Bình ngồi cạnh, mắt nhìn cả hai, lòng trào dâng một thứ cảm xúc vừa ghen tuông, vừa run rẩy. Tại sao tim cô lại đập nhanh đến thế khi nhìn Hoàng? Tại sao lại có cảm giác muốn níu lấy cậu, dù lý trí vẫn thì thầm: “Không được…” Nhưng thứ cảm xúc ấy, của cả 3 người, giờ đây, đã trỗi dậy…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Vết cắt 1 |
Tác giả | Hiroshi D |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú vú, Truyện sex đồng tính luyến ái, Truyện sex gay |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 14/06/2025 00:58 (GMT+7) |