Cánh cửa chính bỗng cọt kẹt mở ra – một tiếng động nhỏ nhưng lạ lẫm trong buổi sáng tĩnh mịch ấy.
Là Trí.
Anh lặng lẽ bước ra ngoài, trên đầu còn băng trắng, một bên mắt sưng tím như quả cà bị đấm dập. Vết thương chưa lành, dáng người khập khiễng. Tay xách chiếc vali nhỏ gọn, mọi thứ được sắp xếp chỉnh chu như chính quyết tâm rời đi lần này.
Từ trong nhà, một giọng nữ vang lên – nhỏ nhưng có gì đó nghẹn ngào:
– “Anh… đi đâu?”
Bình. Cô đứng đó, mặc bộ đồ ngủ còn chưa kịp thay, tóc rối, đôi mắt vừa tỉnh ngủ vừa ngỡ ngàng.
Trí không quay lại. Anh nói khẽ, giọng khàn như gió lạnh đầu đông:
– “Trí không còn mặt mũi nào ở lại đây nữa… Trí đi. Trí sẽ không quay lại, không gặp em, chị My, Duy… hay Hoàng nữa.”
– “Anh ở lại đi,” – Bình bước ra thêm một bước, giọng run run – “Bị thương như vậy… anh đi đâu được chứ…”
Trí vẫn bước, dù mỗi bước đi như kéo lê cả tội lỗi nặng trĩu. Anh chạm tay vào cánh cổng…
– “MÀY Ở LẠI ĐI.”
Giọng Hoàng vang lên đanh thép từ sau lưng. Anh đứng đó, mặc quần short, áo ba lỗ, cơ bắp còn rịn mồ hôi vì tập sớm. Gương mặt lạnh, ánh mắt sắc như dao.
– “Thương tật như vầy mà mày mò về đoàn, rồi cả lũ nói tao đánh mày à?”
Anh tiến lại gần, từng bước chân chắc nịch.
– “Mày và Duy ở lại đây ít nhất một tuần. Nghỉ ngơi rồi tính. Mình là đàn ông… phải mạnh mẽ thêm đi chứ.”
Hoàng dừng trước mặt Trí, nhìn thẳng:
– “Mày cũng là người yêu cũ của Bình. Vậy cũng đủ để tao đấm mày thêm vài phát nữa. Nhưng với mày… vậy là quá đủ rồi.”
Không để Trí kịp phản ứng, Hoàng giật lấy túi xách trong tay Trí, xách ngược vào nhà.
– “Đi vô nhà.”
Giọng anh không to, nhưng đầy uy lực.
Trí đứng sững vài giây. Rồi như một đứa trẻ bị mắng, lặng lẽ cúi đầu, lủi thủi bước theo sau Hoàng. Ánh mắt Bình vẫn dõi theo, không biết là lo, là thương, hay là trống rỗng.
Bất ngờ – tiếng còi xe vang lên trước cổng.
Bíp – bíp – bíp.
Cả ba người cùng quay đầu lại.
Một chiếc xe SUV sang trọng, sơn đen bóng loáng, dừng lại ngay trước cổng. Cửa xe bật mở.
Bước xuống là một người đàn ông trung niên, vóc dáng to lớn, dáng đi khệnh khạng, mặc vest sẫm, kính đen che gần hết gương mặt nhưng không giấu được ánh mắt sắc lạnh đầy tà khí.
Hoàng chết lặng.
Là ông ta.
Minh. Cha dượng của Hoàng và My.
Kẻ mà Hoàng không bao giờ muốn thấy mặt một lần nữa. Sự xuất hiện của hắn cứ như bóng tối che mất ánh mặt trời buổi sớm.
Cánh cổng vẫn đóng.
Hoàng bước nhanh ra trước, hai tay siết lại thành nắm đấm. Mạch máu trên cánh tay nổi rõ, mồ hôi lạnh bắt đầu rịn ra ở trán.
Bình đã đứng cạnh Hoàng từ lúc nào. Cô mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu kem, mỏng manh và ôm sát, để lộ làn da trắng mịn và những đường cong mềm mại đến nghẹt thở. Ngực cô khẽ nhô lên theo từng nhịp thở, ánh mắt trừng trừng nhìn ra cổng.
Chiếc xe SUV đen bóng từ từ trườn vào. Cửa xe mở ra.
Là ông ta – ông Minh.
Bên cạnh ông là ba bốn gã đàn ông lạ mặt, mặt mày bặm trợn, áo thun đen bó sát, xăm trổ lổm ngổm. Và nổi bật nhất… không ai lại không nhận ra… chính là Hùng.
Gã mặc áo khoác da, tháo kính râm xuống, nở một nụ cười như thể chưa từng thiêu rụi quá khứ của người khác.
– “Lâu rồi không gặp mấy cưng.” – Hùng nhếch mép, liếc qua từng người. – “Ủa, có cả Trí. Lâu quá ha, dạo này trốn đâu mất tăm. Còn bé Bình của anh… mới có một năm… bây giờ nhìn ngon thiệt đó.”
Hoàng lập tức tiến lên một bước, ánh mắt như muốn giết người.
Nhưng bốp!
Ông Minh vung tay vả thẳng vào mặt Hùng, khiến hắn khựng lại, suýt ngã.
– “Đây không phải nơi mày được phép lên tiếng.” – Giọng ông Minh lạnh như băng.
Hắn quay sang phía Hoàng, mỉm cười, nhưng là một nụ cười đầy mưu mô.
– “Tao đến để… nói chuyện căn nhà một chút. Tao và mẹ mày đã ly dị. Lúc trước khi cưới tao, bà ta và ba của tụi mày đã nợ tao một khoản tiền lớn để trị bệnh cho ba mày và nuôi hai chị em mày ăn học, lúc ba mày mất ba ta đồng ý kết hôn với tao để tao không đòi số tiền đó. Còn bây giờ… thôi tao nói thế này cho nhanh nhé. Giờ tao muốn lấy căn nhà để trừ số nợ đó. Còn đây là giấy nợ, có điểm chỉ và chữ ký của ba mẹ mày.” – Hắn đưa cho Hoàng một tờ giấy đã cũ vàng ố, nhưng bên trong đúng là chữ viết của ba mẹ.
Tiếng dép vang lên từ trong nhà. My bước ra.
My mặc một chiếc sơ mi rộng buộc hờ nơi bụng, để lộ vòng eo phẳng lì và bầu ngực đầy đặn ẩn hiện sau lớp vải mỏng, tóc xõa nhẹ, môi cắn một điếu thuốc đang dở. Ánh mắt chị lạnh tanh.
Ông Minh nhìn thấy cả hai người phụ nữ, con ngươi đảo qua đảo lại.
– “Ủa… nhỏ nào đây?” – Ông ta quay sang Hùng, liếc Bình từ đầu tới chân, ánh mắt như đang liếm từng phân da thịt sau lớp lụa mỏng.
– “Đây là… em gái của em.” – Hùng nói, cười cợt.
Ông Minh nhướn mày:
– “Ngon đó. Con bé trắng, bộ đồ ngủ mỏng như giấy này… mông… ngực cũng khá. Bán cho tao nhá.” – Hắn cười khục khặc, mắt không rời khỏi phần ngực của Bình. – “Tao thích loại này. Mới lớn, còn thơm.”
Bình siết tay lại, mắt đỏ hoe, nhưng vẫn giữ im lặng.
Ánh mắt ông Minh chuyển sang My.
– “Gặp lại con bé My… ừm, giờ mày lớn rồi. Trưởng thành. Dậy thì kiểu này thì đàn ông chịu gì nổi. Tao nhớ… cái lần cuối cùng nhìn thấy mày 16 tuổi, tao phải kiềm chế dữ lắm đó.”
My lùi lại một bước, toàn thân cứng đờ.
– “Tao có đề xuất.” – Ông Minh nói, giọng trầm xuống, và nguy hiểm.
Hắn rút ra từ trong túi một xấp ảnh dày bị dây thun cột lại. Rồi, như quăng một cái tát vào mặt tất cả, hắn ném thẳng xuống đất.
Những tấm ảnh rơi lả tả…
Là My.
My năm mười sáu tuổi, bị trói tay, khoả thân hoàn toàn, ánh mắt kinh hoàng, nước mắt đọng trên má.
Không gian như đông cứng lại.
Không ai dám cúi xuống nhặt. Không ai dám thở.
Tiếng ông Minh vẫn vang đều đều, như đọc một bản án tử:
– “Tao giữ những thứ này suốt. Một ngày đẹp trời, nếu hai con nhỏ này chịu nghe lời, phục vụ tao vài đêm… tao sẽ để cái nhà này lại cho cả đám. Còn không… mấy tấm hình này sẽ được gửi đi chỗ khác, đến đúng những nơi mà tụi bây muốn giấu nhất. Và tao cũng không để tụi mày yên ổn ở đây đâu.”
Hắn cười lớn rồi quay lưng lên xe. Đàn em hắn, gồm cả Hùng, cũng phá lên cười.
– “Hình đẹp lắm đó. Nhất là cái tấm em My khóc mà miệng vẫn há ra như đang…”
“CÚT!!”
Hoàng gầm lên. Nhưng ông Minh chỉ phẩy tay, như đuổi một con ruồi. Chiếc xe rồ ga rồi biến mất qua con dốc trước cổng.
Còn lại…
Là sự im lặng nghẹt thở.
My khụy gối xuống sân. Cô không khóc. Nhưng tay cô run đến mức không thể chạm vào một tấm ảnh nào.
Hoàng lao tới, quỳ xuống, vòng tay ôm chặt lấy My từ phía sau. Đầu anh tựa vào vai chị, nói khẽ, nghẹn ngào:
– “Chị đừng sợ… có em ở đây… có tụi em ở đây…”
Bình cũng quỳ xuống bên cạnh, ôm chầm lấy cả hai người. Cô không khóc, nhưng mắt đỏ hoe.
Trí đứng phía sau, nắm chặt tay, mặt tím lại vì giận. Duy bước ra cửa, nhìn cảnh tượng trước mặt… rồi quay mặt đi, gục đầu vào tường.
My ngồi co ro trên bậc thềm, ánh mắt hoang mang nhìn khoảng sân lặng ngắt trước mặt. Cơn gió sớm thổi qua làm mái tóc rối nhẹ rung, nhưng không lạnh bằng những ký ức đang dội về từng đợt trong tâm trí cô.
Ký ức về hắn.
Về cái ngày kinh hoàng năm 16 tuổi…
Cô lại nghe thấy giọng hắn, cái giọng khẽ khàng mà ghê tởm ấy, thì thầm bên tai như ma quỷ.
“Yên nào, ngoan đi… ba yêu con…”
Tiếng thì thầm ngày nào vang lại.
Lạnh sống lưng.
Cơ thể cô run lên. My đưa tay lên bịt tai mình lại. Cô thấy mình lại là con bé 16 tuổi năm nào, bị trói tay sau lưng, nằm vật vã trên nền nhà gỗ lạnh lẽo, nước mắt chưa kịp lau thì bàn tay ghê tởm kia lại sờ mó ngực và âm hộ của cô, hắn bóp ngực cô một cách thô bạo, tay hắn móc thẳng vào âm hộ. Và hắn đã chụp những tấm hình đó…
Cô đã vùng vẫy, đã cắn môi bật máu… nhưng không ai đến cứu.
Không ai.
Cho đến tận bây giờ…
Tim My như nghẹt thở. Bàn tay vô thức bấu lấy cánh tay mình, siết chặt. Cô thấy mình như đang bị trói lại một lần nữa, không thể trốn, không thể kêu cứu.
Rồi…
Một vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, thật chặt.
– “Em ơi… có anh ở đây rồi.” – Giọng Hoàng nghẹn lại. – “Không ai làm gì em được nữa đâu…”
My run lên. Cô ngước lên nhìn Hoàng, rồi lao vào vòng tay anh, gục đầu lên ngực anh mà bật khóc òa.
– “Anh ơi… em sợ… em tưởng em quên được rồi… nhưng mà nó lại về… từng cái chạm… từng hơi thở của hắn… em không chịu nổi…”
– “Em không phải chịu nữa… có anh ở đây.” – Hoàng thì thầm, ôm lấy gương mặt My, lau những giọt nước mắt đang lăn dài xuống má cô.
Một bàn tay khác nhẹ nhàng đặt lên vai My.
Duy.
Cậu ngồi xuống cạnh My, ánh mắt hơi sững lại vài giây khi nghe cô xưng “em” với Hoàng, nhưng không nói gì. Chỉ im lặng siết chặt tay cô.
– “My… chị không đơn độc. Có em, có Hoàng… có tụi em. Mình là một gia đình.”
My đưa mắt nhìn cả hai. Cô không thể nói nên lời. Cô chỉ siết tay Hoàng, rồi quay sang Duy, gật nhẹ.
Lần đầu tiên sau rất lâu, cô để mình yếu đuối như vậy.
Lát sau, trong khi Hoàng dẫn My lên phòng nghỉ, Duy đi ra vườn sau, nơi Bình đang ngồi bó gối trên chiếc ghế đá nhỏ, lặng lẽ nhìn bầu trời.
– “Bình.” – Duy gọi nhẹ.
– “Ừ?” – Cô quay lại, gương mặt còn vương chút hoang mang.
Duy ngồi xuống cạnh cô, im lặng vài giây, rồi nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt Bình.
– “Nói thật đi. Giữa Hoàng và My… có gì đó đúng không?”
Bình hơi sững lại. Nhưng Duy chưa dừng.
– “Và giữa ba người… em, Hoàng, và My… có cái gì đó… vượt ngoài tình thân, đúng không?”
Một khoảng lặng nặng nề bao trùm.
Cuối cùng, Bình khẽ gật đầu. Mắt cô cụp xuống, giọng thì thào như sợ chính mình nghe thấy.
– “Ừ… có. Mọi thứ bắt đầu… từ trước khi em gặp anh…”
Và rồi, Bình kể.
Từng chút một, từ những cái nhìn đầu tiên, những lần gần gũi của My và Hoàng khi còn nhỏ đã bắt đầu rạn nứt giới hạn. Rồi cái đêm khi cả ba người – Bình, My và Hoàng – trần trụi nơi đây, nơi mà họ không còn cố phân định đâu là tình thân, đâu là tình yêu, đâu là tội lỗi.
Duy im lặng nghe. Không ngắt lời. Không phán xét.
Khi Bình kể xong, cô thở dài, không dám nhìn vào mắt Duy. Nhưng rồi…
– “Em yêu cả hai người họ. Nhưng em biết… không thể giữ được. Em chỉ muốn… nếu em không giữ được Hoàng, thì ít nhất My sẽ hạnh phúc.”
Duy vẫn im.
Một lúc sau, anh mới khẽ cười, một nụ cười buồn.
– “Anh không ngờ… nhưng giờ thì anh hiểu… ánh mắt họ nhìn nhau… cái cách My gọi Hoàng là “anh”.”
Anh dựa lưng vào thành ghế đá, ngẩng mặt nhìn trời.
– “Tụi em điên thật đấy.”
– “Ừ…” – Bình gật đầu, mắt rưng rưng. – “Nhưng tụi em… cũng chỉ là những người đau quá lâu rồi.”
Duy không trả lời. Nhưng anh đưa tay ra, khẽ chạm vào tay Bình.
Chỉ một cái chạm nhẹ, nhưng đủ để cô cảm nhận được: Anh không giận, không xa lánh.
Và có lẽ… anh vẫn muốn ở lại, bên họ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Vết cắt 2 |
Tác giả | Hiroshi D |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú vú, Truyện sex đồng tính luyến ái, Truyện sex gay |
Tình trạng | Update Phần 6 |
Ngày cập nhật | 16/06/2025 05:55 (GMT+7) |