Lúc này, Uông Như Yên từ lòng đất chui ra, có Đồng Tâm Trùng, ý tưởng của Vương Trường Sinh nàng rất rõ ràng.
“Phu quân, chúng ta đi qua giúp Phương đạo hữu một phen đi! Ta bảo bọn Thu Minh ở lại lòng đất, chờ chúng ta trở về.”
Uông Như Yên đề nghị.
Vương Trường Sinh gật gật đầu, tay phải nhẹ nhàng vỗ về phía ông lão áo bào lam, ông lão áo bào lam phát ra một tiếng hét thảm, thân thể nổ tung, ngay cả Nguyên Anh cũng chưa thể chạy ra. Hắn cùng Uông Như Yên hóa thành một đạo độn quang màu lam xé gió rời đi, biến mất ở phía chân trời.
Ở ngoài ngàn dặm, một mảnh đất rộng rãi, Phương Mộc bị mười mấy tu sĩ Nguyên Anh bao vây, trên mặt hắn không có chút e ngại sợ hãi, chín thiên thi đứng ở bên người hắn.
“Phương Mộc, đại trưởng lão chúng ta niệm ngươi là một nhân tài, không bằng quy thuận Thiên Lan tông chúng ta, chuyện trước kia, chúng ta sẽ bỏ qua.”
Một nam tử áo bào vàng bụng phệ dùng một loại giọng điệu ôn hòa nói, trong tay nắm một tấm pháp bàn màu vàng nhạt.
Phương Mộc cười lạnh một trận, nói: “Các ngươi cho rằng ta là trẻ con ba tuổi? Dễ dàng bị các ngươi lừa như vậy? Muốn đánh thì đánh.”
Hắn vốn cùng Phù Mân tránh ở nơi nào đó, nhưng tu sĩ Thiên Lan tông luyện chế ra một loại pháp bảo đặc thù, đã tìm được Phương Mộc.
Phù Mân bị tu sĩ Hóa Thần cuốn lấy, Phương Mộc cùng Phù Mân tách ra, bị tu sĩ Thiên Lan tông đuổi giết.
Phương Mộc rất rõ mình đã làm cái gì. Sư tổ chết ở trên tay Thượng Quan Thiên Hoành, hắn quả quyết sẽ không đầu nhập vào Thiên Lan tông.
“Một khi đã như vậy, vậy thì tiễn ngươi lên đường.”
Nam tử áo bào vàng sắc mặt lạnh lùng, mặt đầy sát ý.
Phương Mộc có chín thiên thi Nguyên Anh kỳ, thật sự rất khó đối phó, Thiên Lan tông không thể không điều động cao thủ đối phó Phương Mộc.
“Phương tiểu hữu tuổi còn trẻ, hắn còn có cả đống thời gian phải sống, các ngươi có thể chết sớm.”
Một giọng nam tử lạnh lùng chợt từ chân trời truyền đến, truyền khắp phạm vi trăm dặm.
Một đạo độn quang màu lam từ nơi xa bay tới, đứng ở trên không đám người Phương Mộc, chính là Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên.
“Thanh Liên tiên lữ, tu sĩ Hóa Thần, không ổn, mau rút!”
Nam tử áo bào vàng cảm ứng được khí tức mênh mông như biển của Vương Trường Sinh, biến sắc hẳn.
“Bây giờ mới muốn đi! Muộn rồi.”
Không gian quanh thân Vương Trường Sinh toát ra nhiều đốm sáng màu lam, hóa thành những cây kim băng màu lam, số lượng có nhiều hơn vạn cây.
Những cây kim băng màu lam này không phải là kim băng bình thường, mà là Vương Trường Sinh luyện hóa khí lạnh của Càn Lam Tuyết Tinh biến thành, chẳng những dị thường sắc bén, khí lạnh mang theo cũng dị thường lợi hại.
Một tràng tiếng xé gió chói tai vang lên, hàng vạn kim băng màu lam lao thẳng đến mười mấy tu sĩ Nguyên Anh.
Mười mấy tu sĩ Nguyên Anh muốn chạy trốn, một tiếng đàn trào dâng vang lên ở bên tai bọn họ, đầu mỗi người vang ong ong, thân thể như nhũn ra, đứng cũng đứng không vững.
Chờ bọn họ khôi phục tỉnh táo, kim băng màu lam đã đến trước mặt, đánh lên hộ thể linh quang hoặc là pháp bảo phòng ngự của bọn họ.
Một màn kinh người xuất hiện, hộ thể linh quang của bọn họ chợt kết băng, tầng băng là màu lam, mặt ngoài pháp bảo phòng ngự cũng có thêm một ít băng vụn màu lam.
Một chuỗi tiếng “phốc phốc” vang lên trầm đục, hộ thể linh quang của bọn họ chợt tan vỡ, kim băng màu lam đánh lên trên người bọn họ, ngoài thân bọn họ chợt kết băng, cả người lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được kết băng, bị khối băng màu lam đông cứng.
Ngoài thân nam tử áo bào vàng chợt toát ra một mảng lớn ngọn lửa màu vàng, tản mát ra nhiệt độ cao kinh người, tốc độ lan tràn của tầng băng màu lam chợt chậm đi, đúng, chỉ là chậm đi mà thôi, tầng băng màu lam là khí lạnh của Càn Lam Tuyết Tinh biến thành, không phải là khí lạnh bình thường.
Một làn sóng âm màu xanh từ trên trời giáng xuống, lướt qua mấy vị tu sĩ Nguyên Anh chưa bị tầng băng màu lam đóng băng, đôi mắt bọn họ trợn thật to, thân thể mềm nhũn, ngã xuống.
Lấy tu vi Nguyên Anh đại viên mãn của Uông Như Yên, mượn dùng linh bảo Thiên Huyễn Tỳ Bà, hiếm có tu sĩ cùng cấp có thể ngăn được nàng. Trừ ảo thuật, sóng âm công kích hiếm có tu sĩ cùng cấp có thể ngăn cản, cũng chỉ Yêu tộc thân thể mạnh mẽ tốt một chút.
Từng đợt tiếng đàn trào dâng vang lên, mấy làn sóng âm màu xanh lướt qua các tu sĩ Nguyên Anh bị đóng băng kia, khối băng chia năm xẻ bảy, thân thể tu sĩ Nguyên Anh cũng chia năm xẻ bảy.
Một mảng linh quang loá mắt sáng lên, mười mấy Nguyên Anh nhỏ bé phá vỡ cơ thể bay ra, bay ra xung quanh.
Cuồng phong gào thét, một tòa tháp khổng lồ màu đỏ cao hơn trăm trượng chợt xuất hiện trên trời, đáy tháp phun ra một quầng sáng màu đỏ, bao phủ mười mấy cái Nguyên Anh nhỏ bé, thu toàn bộ vào tòa tháp khổng lồ màu đỏ.
Toàn bộ quá trình không đến ba nhịp thở, Phương Mộc ngây người, hắn không ngờ kẻ địch bị giết nhanh như vậy, hắn càng không ngờ, Vương Trường Sinh đã tiến vào Hóa Thần kỳ.
“Vương đạo… Không đúng, Vương tiền bối, đã lâu không gặp.”
Phương Mộc có chút kinh ngạc nói.
“Phương tiểu hữu, chỉ một mình ngươi sao? Không có đồng đạo khác?”
Vương Trường Sinh mỉm cười hỏi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Vương Trường Sinh - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Tình trạng | Update Phần 500 |
Ngày cập nhật | 22/08/2025 03:33 (GMT+7) |