Nhân cơ hội này, cự thú màu lam bắn ra một đạo lam quang, chuẩn xác đánh lên trên màn hình màu xanh. Màn hình màu xanh vặn vẹo biến hình rồi rất nhanh khôi phục lại bình thường.
Thân thể cao lớn của cự thú màu lam công kích lên màn hình màu xanh, làm cho màn hình màu xanh ảm đạm không ít. Giống như bọt biển vậy, thoát phá mở ra.
Cự thú màu lam vừa thoát vây liền mở ra mồm máu to, phun ra một cỗ sáng mờ màu lam, che kín Vũ Hâm.
Vũ Hâm hét thảm một tiếng, Nguyên Anh nhỏ xíu bay ra từ trong cơ thể rồi bị mảng sáng mờ màu lam cuốn vào miệng không thấy.
Hai mắt Vũ Hâm ảm đạm xuống dưới, hai chân mềm nhũn rồi ngã xuống.
Ba người Vương Trường Sinh, Phong Diêu và Viên Thuật quá sợ hãi. Bọn họ đều không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Phong Diêu phản ứng nhanh nhất, hai cánh nhẹ nhàng vỗ, hoá thành một trận thanh phong biến mất không thấy.
Quanh thân Vương Trường Sinh mạnh mẽ xuất hiện nhiều điểm thuỷ khí màu lam. Hoá thành trùng trùng thuỷ mạc che kín toàn thân hắn.
Hai mắt cự thú màu lam bắn ra một đạo lam quang, phân biệt đánh về phía Vương Trường Sinh và Viên Thuật.
Lam quang đánh trên thuỷ mạc màu lam, thuỷ mạc nháy mắt biến hoá. Hoá thành băng tầng màu lam, tản mát một cỗ hàn ý lạnh đến thấu xương.
Cự thú đảo cái đuôi qua, băng tầng tứ phân ngũ liệt, hoá thành nhiều mảnh băng vỡ. Vương Trường Sinh cũng biến mất không thấy.
Viên Thuật phun ra một cỗ sóng âm với thuỷ khí mênh mông, va chạm cùng lam quang. Đồng quy vu tận rồi biến mất vô tung vô ảnh.
Cự thú ngửa mặt lên trời thét dài, hư không vặn vẹo chấn động, mặt đất chợt vỡ tạc ra, bay lên bụi đất mịt mù.
Vương Trường Sinh, Viên Thuật, Phong Diêu và Uông Như Yên nghe được thanh âm này, không hẹn mà cùng khuỵ xuống mặt đất, toàn thân vô lực, một chút pháp lực để động đậy cũng không có.
Cự thú mở ra mồm máu to, lộ ra hàng loạt răng nanh dữ tợn. Một cỗ hấp lực mạnh mẽ chợt xuất hiện, Vương Trường Sinh, Phong Diêu và Viên Thuật đều không chịu khống chế bay vào bên trong miệng cự thú. Ngay cả thi thể của Viên Hâm cũng không buông tha.
Nó bị vây ở chỗ này rất nhiều năm, thật lâu chưa ăn cơm. Đối với nó mà nói, ba người Vương Trường Sinh chỉ là bữa ăn ngon mà thôi.
Vừa tiến vào bên trong miệng cự thú, một mùi tanh tưởi khó có thể chịu được ập đến. Một cỗ khí thể màu lam cũng theo đó tuôn ra.
Thi thể Vũ Hâm va chạm vào với khí thể màu lam, truyền ra một trận thanh âm “Tư tư”. Lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà chầm chậm thối rữa.
Bọn họ trôi theo một ống dẫn màu máu thật dài, xuất hiện bên trong một không gian màu máu rộng chừng một mẫu. Bốn phía là vách máu thịt đỏ tươi, gập ghềnh. Phía dưới là hồ nước màu lam tản mát ra mùi máu thịt tanh tưởi.
Một ít cát đá bay vào, nện lên ba người Vương Trường Sinh. Cát đá vừa chạm vào khí thể màu lam nháy mắt hoà tan. Thi thể Vũ Hâm rơi vào bên trong hồ nước màu lam, bốc lên từng đợt khói nhẹ rồi hoá thành một mảng máu loãng.
Ba người Vương Trường Sinh cũng khôi phục pháp lực, vội vàng thêm cho bản thân một lớp phòng ngự, lơ lửng trên không hồ nước màu lam. Khí thể màu lam va chạm lên trên lớp phòng ngự của bọn họ, bốc lên từng đợt khói nhẹ.
“Phong đạo hữu, chúng ta hợp lực phá vỡ một lỗ hổng đi! Bằng không chúng ta đều phải chết.”
Vương Trường Sinh la lớn, lấy ra hai viên Minh nguyệt châu.
Cổ tay hắn run lên, bay ra hai viên Minh nguyệt châu, ném về hướng vách tường thịt bên trái.
Vang lên hai tiếng trầm đục, hai viên Minh nguyệt châu chợt bạo liệt mở ra. Một mảng lớn nước Minh nguyệt vẩy ra, dừng bên trên vách tường thịt bên trái.
Vách tường thịt nháy mắt kết băng, băng tầng là màu đen, hơn nữa còn khuếch tán rất nhanh.
Cự thú tựa như nhận thấy được điều gì, thân thể kịch liệt chớp động. Hồ nước màu lam nhấc lên từng đợt bọt nước.
Ba người Vương Trường Sinh đều tránh né, không dám va chạm với chất lỏng màu lam.
Phong Diêu liếc mắt nhìn vách băng màu đen, trong mắt chợt loé ra ngạc nhiên.
Vương Trường Sinh có thể mua được trọng bảo như Trọng thuỷ lôi châu, Hoá thần tu sĩ khác đương nhiên cũng có con bài chưa lật. Chỉ là số lượng nhiều hay ít mà thôi.
Tay phải Phong Diêu vừa lật, kim quang chợt loé, một tấm phù triện với kim quang lưu chuyển không ngừng xuất hiện trên tay hắn. Bên trên phù triện có đồ án hình tiểu đao, tản mắt có một cỗ linh khí khổng lồ.
Phù triện bậc sáu Kim đạo diệt linh phù, có thể so với một kích toàn lực của Luyện hư tu sĩ.
Phong Diêu bắt đầu lẩm bẩm niệm chú, Kim đao diệt linh phù nhất thời kim quang địa phóng. Tiểu đao màu vàng giống như vật còn sống vậy, không ngừng loé ra kim quang.
Đặc điểm của phù triện là thuận tiện sử dụng, đó là so với trận pháp và thần thông đạo pháp. Nhưng nếu là phù triện càng cao, sử dụng sẽ càng phiền toái.
Phong Diêu ném Kim đao diệt linh phù lên phía trước, đánh vào mấy đạo pháp quyết rồi quát nhẹ một tiếng: “Khởi.”
Vừa dứt lời, Kim đao diệt linh phù chợt nở rộ ra kim quang chói mắt. Tiểu đao màu vàng chợt chui ra từ bên trong kim quang, hình thể tăng vọt. Hoá thành một cây cự nhận màu vàng dài hơn trăm trượng, linh quang loé ra không ngừng, linh khí kinh người.
“Đi.”
Ngón tay Phong Diêu nhẹ nhàng điểm về vách tường màu đen. Cự nhận màu vàng hoá thành một đạo cầu vồng kim sắc, bổ về hướng vách băng màu đen.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Vương Trường Sinh - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Tình trạng | Update Phần 465 |
Ngày cập nhật | 08/10/2025 03:36 (GMT+7) |