Hôm nay vì nàng đi làm muộn nên không thấy bóng dáng Lý mập lướt theo sau, kể không thấy hắn ở đây cũng thấy thiếu. Uyên mím môi thở dài và đi vào thang máy, trông nàng có chút ngại ngùng khi đi làm lại, vì nàng không biết chuyện của mình với ông Quang có bị đồn đại gì không.
Hôm nay Uyên mặc một bộ quần áo công sở rất kín đáo, tuy nhiên bộ quần áo ấy cũng không thể che đi hình dáng cơ thể cực phẩm của nàng. Uyên bước đến văn phòng của mình và khẽ mở cửa. Nàng mở to mắt bất ngờ vì người ngồi trong đó là lão Quang. Uyên ngay lập tức cau mày lại.
– Uyên! Uyên đấy hả em… Em vào đi! Vào đi! – Thấy Uyên lão Quang đứng phắt dậy chạy tới với gương mặt sưng húp dán bông băng nhiều chỗ.
Uyên thở dài và đi tới ghế sofa ngồi, nhìn lão Quang nàng cũng thấy tội vì một tuần rồi lão ấy vẫn bông băng kín mặt, chắc bị chồng nàng đánh đau lắm.
– Em… Anh tưởng em bỏ anh rồi chứ, anh tưởng em nghỉ làm rồi chứ… – Lão Quang chốt lại cửa phòng cho riêng tư và vội vàng đi đến ngồi cạnh Uyên. Thấy thế Uyên cau mày ngồi dịch ra một đoạn.
– Hmm… Em nghỉ lâu thế này, anh không giận chứ? – Uyên thở dài.
– Anh không! Không! Ai lại giận em bao giờ, người có lỗi là anh! Anh để gia đình em hiểu lầm, anh xin lỗi, ngàn lần xin lỗi gia đình em! Anh bị thế này cũng đáng lắm… – Lão Quang nhanh nhảu nói và nhận hết lỗi về mình. Có vẻ như lão đang cần sự thương hại từ Uyên và cố tỏ ra mình là một người bao dung độ lượng khi không kiện cáo vụ ẩu đả giữa hắn và Phi.
– Phi không giận anh chứ em? – Thấy Uyên không nói gì lão Quang hỏi tiếp.
– Anh ấy giận mà để em đến đây hả? Với lại anh ngồi ở bàn làm việc của em làm gì đó? – Uyên nhìn lão Quang với ánh mắt khá nhẹ nhàng.
– Anh xử lý công việc của em, em nghỉ một tuần công việc tồn đọng nhiều nên anh qua đây giúp em xử lý công việc, chứ ở công ty này không ai làm được hết… Em! Em tiếp tục làm với anh nhé! Anh cầu xin em… Không có em anh không thể làm được… – Lão Quang nhanh nhảu nói và nắm chặt tay Uyên van xin nàng. Lão chỉ sợ Uyên biết lão chuốc thuốc kích dục thì lão chết chắc, nhưng với thái độ thế này thì chắc cô ấy không biết… Thật may mắn.
– Hmm… Việc còn nhiều không anh, để em làm nốt… – Uyên thở dài, nàng rụt bàn tay trắng trẻo mịn màng của mình lại và đứng dậy đi ra bàn làm việc thay cho câu trả lời.
– Có! À Không, không… Anh làm hết cho em rồi! Cảm ơn em! Cảm ơn em và gia đình đã không truy cứu chuyện hôm đó… – Lão Quang chắp tay khúm núm đứng dậy, lão mê mẩn nhìn vào gương mặt xinh đẹp của Uyên, nàng đang nhìn lại đống giấy tờ và so sánh chúng trên máy tính, được nhìn Uyên lại xuất hiện ở căn phòng này là một niềm hạnh phúc cực kỳ lớn của lão Quang.
– Chỉ là hiểu lầm thôi anh ạ, tất cả chỉ là hiểu lầm… Kể cả những chuyện đó… Nên từ giờ em không muốn chuyện ấy xảy ra lần nào nữa, chúng ta chỉ là bạn, tính chồng em anh biết rồi đó. Anh và em nên có khoảng cách… Anh hiểu ý em chứ? – Uyên ngẩng gương mặt xinh đẹp của mình lên nhìn tay Quang với ánh mắt kiên định.
– Ừ! Ừ! Anh xin hứa! Chúng ta sẽ giữ khoảng cách! Đấy! Thôi anh xin phép về phòng nhé! Em làm việc đi! – Tay Quang nói trông vừa vội vừa hấp tấp, hắn đi ra cửa mở khóa rồi đứng thẳng người để lấy lại phong thái của một tổng giám đốc rồi bước ra khỏi phòng Uyên.
Uyên thở dài, hắn ta cũng làm hết công việc tồn đọng của nàng rồi, với vị trí của tổng giám đốc như hắn, thái độ vừa rồi thực sự hắn cũng thành khẩn, chứng tỏ hắn vẫn nghĩ cho mình, hắn cũng không hẳn là một kẻ khó ưa.
Uyên lục ngăn kéo thấy một tờ giấy với một hộp socola, có lẽ đã chuẩn bị từ trước. Trong giấy có viết lời xin lỗi của lão Quang. Uyên thở dài và vứt tờ giấy vào ngăn kéo rồi đặt hộp socola lên bàn. Nàng nhíu lông mày lại và nhìn về phía cửa suy nghĩ gì đó với gương mặt có chút dễ chịu, như thể nàng đã cảm thấy thoải mái hơn vậy.
Đến buổi trưa đồng nghiệp lũ lượt kéo sang phòng Uyên hỏi chuyện vì nàng nghỉ khá lâu rồi. Ai nấy đều đem theo một món quà tặng Uyên, kể cả Lý mập. Đây là một trong những lý do mà Uyên không nỡ rời xa công ty này vì đồng nghiệp nàng đều rất tốt bụng và dễ thương. Chỉ trừ mấy đứa con gái hay hớt lẻo.
– Này chúng mày ơi, tao nghe nói ông Quang tự tử đấy…
– Không, có người bảo tai nạn mà… – Mấy chị em ngồi cùng nhau bắt đầu bàn bạc về chuyện của lão Quang, chuyện mà cả tuần nay chưa hề hết hot. Uyên mỉm cười nghe chuyện, cuối cùng lão Quang cũng biết giữ bí mật về chuyện đó, hắn ta cũng biết giữ thể diện cho mình và anh Phi đấy chứ.
Uyên trầm ngâm nhìn xuống dưới đất một lúc, không biết nàng đang nghĩ gì, nhưng đợt này lão Quang thể hiện rất tốt khiến Uyên có chút cảm tình với lão.
– Hề hề hề… Không! Sai hết! Mẹ tớ làm bác sĩ nên tớ biết rõ mấy thứ trên mặt anh Quang là anh ấy bị đấm! Hề hề hề… Lý mập đứng ngoài nói chen vào khiến Uyên hơi nhíu mày lại vì nó nói đúng.
– Điên à không phải đâu, anh ấy có nói qua với bác bảo vệ hầm để xe là anh ấy bị ngã cầu thang, chân tay cũng bị tím mà mày…
– Ừ thôi thôi kệ đi, bàn tán nhiều bị nghỉ việc bây giờ ha ha… – Đám con gái trong công ty cười phá lên với nhau.
Uyên mỉm cười, nàng cảm thấy rất vui khi quyết định quay lại làm, có lẽ đồng nghiệp của nàng không hề biết nàng và lão Quang vừa trải qua chuyện gì, cũng là lão Quang giữ bí mật tốt, lão ta cũng không hẳn là kẻ sở khanh tráo trở như mọi người hay đồn.
– À chúng mày ơi, dạo này “thần địt” công ty không thấy đi gái nữa nhỉ Hí hí hí… – mày đứa công ty lại tụm năm tụm ba tiếp tục nói xấu tay Quang.
– Ừ, tao thấy dạo này lão không kiểu đá đưa cưa cẩm mấy đứa mới đến nữa, nghiêm túc lắm mày.
– Đúng rồi đấy! Nghiêm túc lắm, như kiểu yêu cô nào rồi đấy mày, người ta nói khi yêu không bao giờ để ý đến ai đâu…
– Yêu cái đầu mày ý, lão già rồi yêu với chả đương gì, tầm này chỉ có ấy ấy thôi ha ha ha – Đám con gái cười lớn sung sướng… Nhưng câu chuyện vừa rồi lại làm Uyên đỏ mặt vì hộp socola mà lão tặng Uyên cùng với tờ giấy xin lỗi rất thành khẩn.
Nàng xấu hổ vì việc lão Quang đã trở nên nghiêm túc thật sao, yêu đương gì chứ… Chắc không phải mình đâu. Nếu lão ta không gái gú nữa chắc chắn đây là một sự thay đổi lớn rồi. Vì cô gái ấy sao? Là ai mà khiến lão ta lại thay đổi như vậy chứ…
Uyên xấu hổ suy nghĩ một lúc, nàng nghĩ lại cử chỉ của lão Quang dành cho mình, chín phần mười lão ấy thích nàng rồi. Chả lẽ hắn ta thay đổi vì nàng sao… Càng nghĩ Uyên càng thấy xấu hổ và có chút khó chịu.
– Này cậu ơi, sao lại gọi giám đốc là “thần ấy” thế? – Uyên cười và tò mò hỏi đám con gái.
– Cái thằng kia đi ra ngoài đi, đứng đấy ám quẻ! – Một đứa con gái phẩy tay về phía Lý mập vì nó đang đứng một góc ăn socola đặt trên bàn Uyên. Uyên quay ra cau mày lườm Lý mập và bặm môi lại nhưng nàng không thể nói đấy là socola của lão Quang tặng. Thấy Uyên lườm Lý mập ôm nốt hộp socola chạy ra ngoài vừa đi vừa ăn nhồm nhoàm.
– Trời… Này Uyên! Cậu biết con bé trước nghỉ việc ở đây không? Nó với lão Quang này tình tứ với nhau, ngày hôm sau nó đi khập khiễng đến công ty làm đấy, có đứa nó kể con bé này nói lão địt khỏe lắm mà chim to. Nên từ đó hay gọi lão là thần địt đấy. Mấy đứa con gái rúc rích bàn tán với nhau.
– Eo thật á… – Uyên ôm miệng cười.
– Thật… Nó bảo lão địt khỏe lắm ấy ha ha ha…
– Thì trông lão đô thế mà chắc khỏe thật đấy mày! Ha ha ha…
– Trông già mà vẫn phong độ nhỉ?
– Mày muốn à? Ha ha ha…
– Con điên kia hâm à! Tao có chồng rồi đấy, ở đây có mỗi tao với Uyên có chồng, chúng mày đi mà gạ gẫm lão nhé Ha ha ha…
– Nhưng mà bây giờ lão ấy nghiêm túc lắm, không đá đưa gái nữa đâu, chắc đang yêu ai thật đấy mày…
– Kệ xác lão, không quấy rối chị em là vui rồi…
– Ừ kể mà quấy rối đâu có sao nhỉ ha ha ha – Mấy đứa lại ôm miệng cười khúc khích với nhau, toàn mấy đứa nhà không mấy điều kiện nên tư duy khác hẳn với Uyên.
Uyên mím môi lại suy nghĩ gì đó, hơi thở nàng có chút thay đổi, gương mặt nàng hồng nhẹ lên hai bên má. Uyên nghĩ đến hôm đó, nếu như anh Phi không đứng ở cửa thang máy không biết mình có giữ được mình lúc đó không… Tại vì lúc đó nàng thấy khó hiểu lắm, cảm giác thực sự rất khó cưỡng lại, nó hưng phấn đê mê một cách khó tả. Cũng may chưa có chuyện gì phát sinh quá giới hạn.
Tối hôm đó, cả nhà ngồi nói chuyện với nhau về chuyến công tác gần đến của hai anh em. Lúc này khi mọi vấn đề của gia đình đã được giải quyết, cả hai anh em đều có một tinh thần thoải mái để chuẩn bị sang Châu Phi. Tuy nhiên đối với Phi mà nói anh vẫn cảm thấy lo lắng cho Uyên khi làm ở đó, nhưng anh không có lý do nào để bắt cô ấy nghỉ cả, điều đó sẽ ảnh hưởng đến tình cảm giữa anh và bố vợ, vì dù gì bố lão Quang cũng chơi với ông Lý.
Sau khi ăn xong, Phi xỉa răng đứng ở giữa phòng khách, anh thấy Uyên đang rửa bát, còn con bé Như bê đĩa hoa quả ra bàn thì liền chép miệng chớp lấy cơ hội, anh vứt tăm và đi tới.
– Như ra đây anh bảo… – Phi vẫy tay gọi Như ra hiên nhà. Trong khi Ninh và ông Lưu vẫn đang ngồi xem tivi ở ghế sofa.
– Dạ… – Như xấu hổ vì rất ít khi anh ấy chủ động thế này, Như chớp mắt vài cái, nàng ngại vì lần trước bị anh ấy cưỡng một lần, chuyện ấy là một phát sinh không đáng có, đến lúc này Như vẫn sợ Phi và luôn giữ khoảng cách với anh ấy, nhưng nàng vẫn đi ra hiên nhà cùng anh Phi vì lễ phép.
– Em có thể giúp anh một chuyện được không? Bọn anh sắp sang Kenya, mọi thứ đều đã hòm hòm rồi, điều duy nhất anh lo lắng là Uyên… Thực sự anh cũng chưa xin lỗi em vì việc lần trước có đụng chân đụng tay với chị em… Anh xin lỗi! – Phi chắp tay lại xin lỗi Như, điều mà chưa bao giờ Như thấy Phi làm với ai. Dạo này nàng cảm thấy hình như anh ấy cũng đang dần thay đổi.
– Dạ… Nếu anh chị làm hòa rồi thì thôi ạ, chỉ cần chị Uyên không giận là được ạ! Hì! – Như ngại không dám nhìn vào mắt Phi.
Ninh ngồi cắn quả rồm rộp trong phòng khách. Anh liếc ra ngoài thấy vợ mình vẫn nói chuyện với anh trai. Trông Như chỉ thấp hơn anh Phi có một chút. Ninh cười tự hào vì có người vợ xinh đẹp như vậy. Lúc nào anh cũng tự hào khi so sánh Như với với một người khác vì vợ anh luôn nổi trội hơn hẳn.
– Hôm nay, chị Uyên lại đi làm ở công ty rồi… Anh lo lắng khi cô ấy lại phải làm cùng chỗ với tay giám đốc đó, nên anh mong em ở nhà chú ý đến chị hơn, có gì gọi điện cho anh được không? Anh xin em! – Phi làm mặt buồn để van xin em vợ.
– Vâng ạ… Em sẽ để ý giúp anh, anh yên tâm không ai được phép động vào chị Uyên đâu hihi… Suỵt! Kìa chị ấy đi ra kia anh… – Như dơ tay lên miệng cười và nhìn vào nhà vì thấy chị Uyên đang đi ra.
– Hai anh em có chuyện gì mà thì thầm to nhỏ vậy? – Uyên mỉm cười và đi tới.
– Không có gì đâu em! Thôi hai chị em nói chuyện nhé! – Phi cười và liền quay người đi vào nhà.
– Chuyện gì vậy Như? – Uyên đi ra đứng cạnh em mình và đưa cho Như đĩa quả đã gọt sẵn.
– Không có gì đâu ạ, anh ấy dặn dò ở nhà hai chị em phải bảo ban lẫn nhau vì lần này sang đó sẽ khá lâu chị ạ… – Như cầm miếng tao lên cắn “rộp”. Một bên má nàng phồng lên trông rất đáng yêu. Như nhìn chị mình chằm chằm và biết anh Phi đang rất lo lắng về chuyện của ông Quang giám đốc với chị ấy. Cũng phải thôi, chị ấy xinh đẹp thế này, người ta tán tỉnh là chuyện bình thường, nhưng vừa rồi việc chị ấy đi ăn tối với ông ta cũng đáng để ghen đó.
– Gì mà nhìn chị ghê thế Như? – Uyên cau mày lại lườm em mình.
– Không ạ, hihi… À Hôm nào hai anh ấy đi công tác, chị em mình xin bố Lưu cho lão ăn mày về đây được không chị?
– Không! Mày hâm à, sao cứ thích cho lão về gần nhà thế? – Bỗng Uyên có chút giật mình và hơi luống cuống nói với Như.
– Ơ… Không phải chị cũng muốn ông ấy về đây sao ạ? Sao hôm nay chị lại phản ứng dữ dội thể Hi hi… – Như cười tủm tỉm nhìn chị vì tự nhiên thấy chị Uyên giật mình như bị bắt thóp vậy.
– Hmm… Chị nghĩ không nên để đàn ông vào nhà ở như vậy, nhất là khi các anh vắng nhà… – Uyên đỏ mặt nhìn ra chỗ khác, nàng có chút xấu hổ vì nghĩ đến đêm hôm đó, một đêm đầy khoái cảm với lão già đó, cái lão già chim to khiến nàng lên đỉnh tận 6 lần. Thực sự trong đời chưa bao giờ Uyên sướng đến thế.
Nàng không thể phủ nhận điều đó, nhưng việc ấy phải là bí mật, và cũng là việc nàng không muốn nghĩ tới. Vì đường đường là một thiên kim tiểu thư, một đại phu nhân của bậc quân tử giỏi giang như Phi lại đi làm tình với một ông lão ăn mày như vậy. Nó dường như là một chuyện mỗi khi nghĩ đến đều làm Uyên thấy khó chịu nhưng cũng thấy rất rạo rực khó tả.
Chính vì như vậy nên nàng mới xấu hổ và ái ngại khi nghĩ đến lão ta, đó là lần thứ hai nàng lỡ làm tình với lão ăn mày. Việc nàng có phản ứng như vậy cũng dễ hiểu, có lẽ một phần nàng cảm thấy “sợ” lão. Hoặc đơn giản có thể vì nàng thấy ngại và muốn tránh mặt sau sự cố đó.
– Nhưng mà… – Như nhìn chị với ánh mắt cầu xin.
– Không nhưng gì cả! Sao mày thích kéo lão ta về đây thế? Thích cái đó của ông già ấy hả? Hay là mày thử rồi đấy?? – Uyên bỗng quay sang em mình và nhìn Như với ánh mắt sắc lạnh.
– Không! Chị hâm à, em không làm thế… – Như nói với gương mặt đỏ ửng. Điều này càng khiến Uyên thấy nghi ngờ.
– Như! Có đúng là thế không? – Uyên nắm tay em mình và cau mày lại. Sau hôm làm tình với lão ăn mày Uyên có chút nhạy cảm và hay nghi ngờ nên lúc này nàng có nghĩ đến việc có thể con bé Như cũng đã làm với lão ta rồi.
– Không! Không phải thế, chị ý nhờ… – Như kéo tay ra và xị mặt.
– Huh! Nếu không phải thì thôi, đừng nhắc đến chuyện đó nữa! – Uyên nói rồi đi vào trong nhà, nàng cũng thấy hơi xấu hổ khi tự nhiên lại phản ứng như vậy, với lại nàng cũng không muốn làm khó em mình vì bản thân nàng cũng từng hai lần với lão già đó rồi. Thật xấu hổ với hành động đó. Con bé Như chẳng qua cũng chỉ coi ông ấy là bạn, tại sao nàng lại nghĩ đến mức như vậy chứ.
Như nhíu lông mày lại nhìn chị đi vào trong nhà rồi nàng ngồi xuống bậc thềm, hai cánh tay thon dài trắng trẻo của nàng vắt lên nhau. Bỗng nàng thấy râm ran khi nghĩ đến cây hàng của lão ăn mày, nàng có chút nhớ cái cảm giác đó… Lần gần nhất nàng làm tình là làm với ông cụ Tâm ở cơ sở massage. Cũng lâu rồi chưa làm gì. Hmm… Như thở dài và nằm xuống tay nhìn ra ngoài sân với cơ thể rạo rực.
Nàng cảm thấy mình thật hư khi làm tình với những người đó, một phần vì chồng nàng muốn vậy thì không nói, nhưng những lúc lén lút sau lưng chồng nàng vẫn không cưỡng lại được, chẳng lẽ nhu cầu lại cao đến vậy sao…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lão ăn mày |
Tác giả | Fafamini |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Lão già bẩn bựa, Truyện bóp vú |
Tình trạng | Update Phần 135 |
Ngày cập nhật | 13/10/2025 06:55 (GMT+7) |