– Một ngày đẹp trời cho một chuyến đi xa, lên xe đi cháu.
– Vâng ạ.
Chiếc SUV thoải mái và sang trọng, mùi hương lavender thoang thoảng trong xe, giọng hát êm tai của Nguyên Khang vang lên những khúc nhạc du dương do Anh Bằng sáng tác. Một không khí nhẹ nhàng, khoáng đạt đủ để cả hai thấy quãng đường hơn 40km không quá xa xôi và nặng nề.
Chiếc xe chạy thẳng tắp trên con đường mới với hai bên là những cánh đồng xanh ngát, thẳng cánh cò bay. Ông Danh ngồi sau tay lái, một tay để lên bậc cửa tận hưởng làn gió mát trong lành. Đằng sau ghế phụ, cô gái nhỏ đang lim dim để các cơn gió nhẹ luồn qua kẽ tóc và vuốt ve trên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Sự vui tươi thích thú đã lấn át đi cái gọi là lúng túng, miễn cưỡng khi ở trước mặt ông. Ông Danh nhìn thấy thế cũng mỉm cười, ông kéo gần khoảng cách hơn bằng những câu hỏi nhẹ nhàng.
– Chi có hay đi xa không?
– Dạ ít lắm chú ạ, chỉ vài lần đi thực tế và tình nguyện thời sinh viên thôi ạ. Cháu cũng muốn được đi nhiều lắm nhưng chưa có dịp.
– Nếu mẹ cháu khỏi cháu sẽ cùng mẹ đi hết những địa điểm hôm qua cháu đã liệt kê chứ.
– Dạ vâng, đấy là việc thứ hai cháu ghi trong cuốn sổ “nguyện ước trưởng thành” đấy ạ.
– Là gì vậy, cái tên nghe thú vị quá.
Chi hơi ngượng, nhưng đã lỡ nói rồi nên cô cũng thật lòng kể luôn.
– Là cuốn sổ ghi những điều mong muốn của cháu sau khi tốt nghiệp đại học đấy ạ.
– Ra thế, vậy điều đầu tiên trong cuốn sổ đó cháu ghi là gì.
– Là, có một công việc như ý để cống hiến hết mình, rất may cháu đã tìm được.
– Những điều kế tiếp thì sao, kể chú nghe với.
Nhìn đôi má ửng hồng, của Chi ông Danh liền cười sảng khoái rồi nói tiếp.
– Chú đoán những điều sau sẽ có mong ước về chuyện tình yêu của cháu. Chú đoán nhé, một bạch mã hoàng tử đẹp trai, biết yêu và chiều cháu đúng cách, hay một anh chàng thật thà, đáng tin cậy và sẵn sàng nhận sai khi cháu dỗi hờn.
Chi nhẹ lắc đầu nhìn ra cửa sổ, ông Danh đã đoán đúng về điều thứ 3, là một mong ước về tình yêu của Chi, nhưng không cụ thể như ông nói. Đấy chỉ là một dòng ngắn ngủi rất chung chung “tìm được một người tử tế để rung động”. Có lúc Chi tưởng mình đã tìm được nhưng hóa ra chỉ là ngộ nhận mà thôi.
Thấy em im lặng, lúc này ông Danh cũng không hỏi thêm nữa mà chú ý vào đường đi. Hơn 40km rất nhanh thì đến, trước sảnh tòa nhà hành chính, một đoàn người đã đứng đợi tự bao giờ.
Chi nhìn qua và nhận ra hầu hết những người đứng ở hàng đầu. Người trước nhất là giám đốc Philips, anh khoảng dưới 30 cao to trắng trẻo, gương mặt thư sinh khá điển trai. Chi có ấn tượng rất tốt với anh, khi cái đêm cô bị tên Quân sàm sỡ anh cùng ông Danh là những người xông vào đầu tiên. Thấy cô trong tình trạng khó xử, chính anh là người đã đẩy thư ký của mình ra che chắn và ôm em ra sofa ngồi. Đứng sau giám đốc phân xưởng là 2 phó giám đốc, chị Hạ thì đã quá quen, chị về đây phụ trách hành chính và hậu cần. Tiếp sau là anh Lâm, phó giám đốc phụ trách sản xuất, cô cũng đã gặp khi anh lên gặp Tổng Giám đốc.
Rồi cô chạm đến một ánh mắt khá ngả ngớn, rà qua rà lại như muốn nuốt sống cả cô và chị Hạ, kẻ đó không ai khác ngoài Đạo, đã hơn một lần gặp gỡ và để lại ấn tượng rất xấu trong em. Ông Danh gật đầu, lưng thẳng tắp, ông tiến lại chào hỏi từng người không bỏ sót một ai.
Philips.
– Con chào bố.
– Ừ.
Hạ.
– Chào sếp, anh rất đúng hẹn.
– Khà khà, tất nhiên, đâu thể làm người đẹp thất vọng chứ.
Lâm.
– Chào Tổng Giám đốc, rất mừng được đón giám đốc đến thăm ạ.
– Ừ, mọi người đã vất vả rồi.
Đạo cũng muốn chìa tay ra bắt nhưng ông Danh lại dùng tay vỗ vai hắn mà động viên.
– Dạo này nghe nói khâu nguyên liệu lại có chút khó khăn, lại vất vả bên anh Đạo rồi.
– Giám đốc đừng nói thế, đấy là trách nhiệm của tôi mà.
– Tốt, tốt.
Rõ ràng khi đối diện với ông hắn tỏ ra dè dặt và khúm núm, nhưng đó chỉ là làm ra vẻ để cho ông thấy. Vì ngay khi ông đi qua ánh mắt hắn ta lại thể hiện rõ sự gian tà, dâm giật khi nhìn đến Chi, và kể cả khi lướt qua chị Hạ. Ông Danh làm ra vẻ không để ý, nhưng chỉ những người đã hiểu rõ về ông thì mới thấy cái nhìn thoáng qua kia sắc lạnh thế nào. Đúng lúc này giám đốc Philips lên tiếng.
– Mời giám đốc lên nghỉ tạm ở phòng con, khoảng nửa tiếng nữa thôi thì phòng họp sẽ sẵn sàng ạ.
Rõ ràng vừa xong anh ta đã gọi ông Danh là bố, nhưng có vẻ ông không thích cách gọi này, vì thế anh phải đổi lại ngay.
– Được.
Nhưng giọng ông vẫn lạnh nhạt như cũ, chẳng có chút thay đổi nào.
Nói là nghỉ ngơi, nhưng thực chất trong quãng thời gian nửa giờ, ông Danh được Hạ và Philips nói sơ lược về tình hình gần đây của phân xưởng. Sau đó cuộc họp đầy đủ ban bệ mới thực sự diễn ra.
Khi hầu hết mọi người đã ổn định vị trí thì ông Danh, Philips, Hạ và Chi mới bước vào. Hai bóng dáng cao lớn bừng bừng khí chất lãnh đạo khiến nhiều người ở đây bị áp bách. Bù lại hai mỹ nhân yểu điệu mang hai vẻ khác nhau làm không khí trở lại tươi sáng, dễ chịu hơn.
Chi mộc mạc, sơmi trắng quần đen vẫn giữ vẻ ngây thơ thuần khiết nhưng nhiều thêm khí chất thong dong và sự tự tin trong ứng xử.
Em không ngồi vào bàn họp mà ngồi phía sau ông Danh vừa để ghi chép vừa để nhắc số liệu khi ông cần. Còn Hạ, cô mặc váy công sở liền thân hơi bó sát, kèm thêm chiếc áo vest mỏng khoác nhẹ bên ngoài. Ngoài nét quyến rũ trời ban từ hình thể uyển chuyển và gương mặt đẹp, sau mấy tháng ngồi ở vị trí phó giám đốc đã cho cô khí chất cao quý của người nắm quyền. Cô ngồi bên tay trái thấp hơn ông Danh và Philips một hàng.
Cuộc họp chủ yếu nói về kế hoạch mở rộng vùng nguyên liệu, sau khi phía UBND huyện sở tại mới ký duyệt chuyển đổi 2 vạn hecta rừng để trồng tre. Mọi người ngồi đây hầu hết đã nắm rõ, nhưng vì họp cùng Tổng Giám đốc nên ai cũng rất chú tâm. Chỉ riêng Đạo, hắn gần như bỏ ngoài tai nội dung cuộc họp, mà dồn toàn bộ chú ý vào mông, ngực và những vùng da thịt hở ra của Hạ và Chi. Trong đầu hắn là ngập tràn những ý nghĩ tối đen, bẩn thỉu.
– Địt mẹ, hai con này không biết con nào địt sướng hơn đây. Con Chi thì nhìn như nai tơ, lúc rên chắc hẳn êm tai lắm. Còn con Hạ, nhìn hai quả vú tròn vo như bát úp thế kia chắc bóp thì sướng tay chẳng gì bằng. Cửng hết cả buồi.
Chỉ tưởng tượng trong đầu hình như với hắn còn chưa đủ, hắn cố tình làm rơi bút rồi cúi xuống gầm bàn để nhặt, nhân cơ hội ngắm đôi chân dài của Hạ ở đối diện. Đúng lúc vì mỏi chân do ngồi vắt chéo quá lâu, Hạ đổi tư thế, hai chân mở rộng hơn. Dưới gầm bàn tuy không quá sáng nhưng đủ để cho Đạo chảy máu mũi với cảnh tượng ở giữa 2 chân cô.
– Con ranh đĩ gớm, mặc quần lót màu trắng còn phía trước hoàn toàn là ren. Cái khoảng mờ mờ đen đen phía trước chắc chắn là lông lồn, còn cái rãnh ở giữa là khe lồn chứ còn gì nữa. Ngon quá, đã hết cả mắt, nếu mà được bú thì tuyệt biết bao.
Tưởng việc mình làm không ai nhìn thấy nhưng hắn đã sai. Ông Danh vừa nhìn liếc qua, thấy bộ mặt ngây như phỗng của hắn từ gầm bàn ngẩng lên thì biết tên này vừa làm việc không đàng hoàng. Để ý vị trí của hắn và Hạ, không khó để ông đoán được chuyện gì vừa xảy ra.
Ông khá bực bội nhưng đủ lý trí để không nổi giận giữa cuộc họp. Thay vào đó ông hội ý nhanh cùng Hạ và Philips, 2 phút sau ông gật gù vì vừa tìm ra cách cho hắn bài học để hắn khắc ghi.
– Ngoài những công việc cần làm ngay cho vùng nguyên liệu, tôi cũng có vấn đề khác muốn nêu ra để mọi người chung tay giải quyết.
Khi mọi người đồng loạt chú ý, ông Danh tiếp tục nói thêm.
– Vẫn là vấn đề vật tư và nguyên liệu thôi, vừa qua nhà máy tăng công suất, mong cho anh em có cái tết hoành tráng. Nhưng do nguồn cung nhỏ giọt nên các xưởng vẫn chưa ổn định sản xuất như ý muốn, về vấn đề này tôi muốn hỏi thêm anh Đạo có ý kiến gì không.
Đạo đang để mắt đến dáng ngồi ưỡn cong mông của Chi ở xa, nghe tiếng ông Danh hỏi mình hắn nuốt nước bọt cái ực rồi mới trả lời.
– Tôi đã nói rồi, nông dân họ chỉ cần giá cao là sẽ bán, nhà máy mình muốn tăng công suất thì thỏa thuận tăng giá lên cho họ, họ chịu bán tre cho nhà máy của mình thì tha hồ mà tăng công suất.
– Lần trước đã cho tăng giá từ 3 đến 5% còn gì, giờ họ lại muốn bao nhiêu.
– 10%, Mà cái này giờ do cậu Ất lo, tôi chỉ giám sát chất lượng 2 đầu mà thôi.
Hắn biết ông Danh và giám đốc phân xưởng đều muốn mở rộng sản xuất, thế nên hắn muốn rũ bỏ trách nhiệm không thu thập đủ nguyên liệu, để ông Danh không có cớ khiển trách hắn ta. Thế nhưng đây lại đúng ý mà ông Danh muốn, ông cười mỉm rồi tiếp tục nói.
– Thì ra vậy, trước tiên là phải biểu dương cậu Ất đã rất khéo xoay sở để những ngày vừa qua xưởng vẫn duy trì được sản xuất. Với năng lực như thế, tôi muốn thành lập ban “cân đối vật tư – nguyên liệu” để do cậu Ất làm trưởng ban, toàn quyền đàm phán với nông dân, duy trì giá ở mức cho phép. Nên nhớ khuyến khích người nông dân ký hợp đồng bán tre độc quyền cho chúng ta. Nếu ký được hợp đồng như thế thì đồng ý hỗ trợ các hộ tiền giống và tiền cải tạo đất nếu cần. Còn cậu Ất cứ mỗi thêm một hecta ký hợp đồng thì nhận được mức thưởng tương ứng.
Một người đàn ông ở cuối hàng đứng lên nhận nhiệm vụ, mới đầu anh ta nhìn Đạo hơi áy náy, nhưng khi nghe thấy tiền thưởng thì mắt sáng lên. Ông ta cảm ơn Ban Giám đốc rối rít và hứa sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Ông Danh gật gù rồi khà khà nói.
– Tôi tin rằng cậu sẽ làm được, thậm chí làm tốt hơn anh Đạo là đằng khác. Và để cho người dân biết rằng chúng ta vẫn còn rất nhiều nguồn cung, tôi quyết định nhập 100 tấn tre từ Tây Bắc. Cái loại mà lần trước tôi với cậu Lâm, anh Đạo đã bàn rồi đấy, chốc nữa tôi sẽ đưa phương thức liên lạc cho giám đốc Philips. Còn cậu muốn thành công và thăng tiến ở trong công ty này, tôi có một lời khuyên dành cho cậu, đấy là hãy chuyên tâm làm việc và chú ý mắt nhìn.
Rõ ràng ông nói với Ất nhưng lại khiến Đạo chột dạ và đôi chút sợ sệt. Hắn cũng biết rằng một vài cái nhìn không sạch sẽ của mình đã chọc giận ông Danh. Hành động thành lập ban “cân đối vật tư – nguyên liệu” và cho một người khác toàn quyền tiếp xúc với nông dân chính là cách mà ông cảnh cáo lão. Từ giờ chắc hẳn lão sẽ phải cụp lại cái đuôi và cẩn thận ánh mắt lẫn thái độ của mình.
Người vui và cảm kích nhất với ông Danh lúc này là Hạ, qua ánh mắt và một vài phút hội ý vừa rồi, cô biết Đạo lại sàm sỡ cô bằng ánh mắt. Và hành động vừa rồi là sếp thay cô trừng phạt lão ta, thấy ông bảo vệ mình, cô vui sướng cũng là điều dễ hiểu.
Với ông Danh, việc đánh phủ đầu tên Đạo không chỉ vì hắn mạo phạm Hạ và Chi mà đây là việc cần thiết, phù hợp với lợi ích của công ty. Việc vẫn để cho đệ của hắn làm trưởng ban nhìn thì có vẻ bất đắc dĩ nhưng lại mang theo nhiều tính toán của ông. Ông muốn dùng lợi ích và quyền lực để phân hóa khối lợi ích chung do Đạo cầm đầu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thư ký và người tình |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ thư ký, Truyện bóp vú |
Tình trạng | Update Phần 24 |
Ngày cập nhật | 04/09/2025 05:58 (GMT+7) |