– Cô bé này quả thật rất xinh, nét đẹp mộc mạc, lặng lẽ nhưng lại rất tự nhiên và cuốn hút vô cùng. Cũng thật bất ngờ khi ẩn sau vẻ ngây thơ hiền lành kia là sự cứng cỏi và năng lực xử lý đến cả chị Hạ và bố đều khen.
Philips vừa lái xe vừa quan sát Chi qua kính chiếu hậu. Anh đã ấn tượng với em từ cách em thông minh xử lý sau khi bị sàm sỡ, cộng thêm cả những lời chị Hạ từng khen, hôm nay thấy ông Danh tin tưởng em như vậy thì ấn tượng lại càng tốt thêm và sâu sắc.
Chi ngồi hàng ghế phụ phía sau, cô ngắm Philips qua góc nghiêng rồi nói một mình ở trong lòng.
– Anh ấy khá giống chú, từ cái mũi cao, hai mắt sâu và đôi lông mày rậm, khác một chút là anh trắng hơn chú nhiều. Chắc điểm này anh ấy giống mẹ. Nhưng sao luôn có cảm giác hai bố con anh hơi xa cách.
Một lần đưa mắt, Philips thấy Chi đang nhìn mình, thấy ánh mắt thắc mắc kia, anh cười và hỏi.
– Em có câu hỏi muốn dành cho anh sao.
– Anh ấy tinh ý hệt như chú.
Cô buông lời nhận xét trong lòng trước khi hỏi.
– Anh là con của Tổng Giám đốc ạ.
– Ừ đúng.
– Vậy sao anh lại tên là Philips?
Thực ra tên anh là Phạm Hồng Phúc, nhưng nếu phát âm chuẩn Anh thì nghe sẽ rất kỳ, mà anh lại học ở đó tới 10 năm nên phải đổi thành Philips.
Chi lúc này mới gật gù ra vẻ hiểu, cô cũng không dám hỏi anh về mối quan hệ của 2 bố con anh, thế nhưng anh lại chủ động.
– Em có thắc mắc mắc vì sao bố anh lại lạnh nhạt với anh thế không?
Chi nhẹ lắc đầu, nhưng anh vẫn nói tiếp.
– Vì anh là một đứa con hư, hư đến nỗi chính anh cũng chẳng thể tha thứ cho mình, vậy nên bố anh giận anh cũng đúng.
Hai người đàn ông với hai nét buồn y hệt, Chi lấy cách đã an ủi người kia để lại an ủi anh.
– Có lẽ chỉ là cách dạy con của chú với anh hơi nghiêm khắc và khác biệt so với mọi người, chứ em tin rằng chú đã không còn giận anh và yêu anh lắm đó. Chú đã giao cho anh trái tim của cả công ty còn gì.
Philips không nói, nhưng với anh thì làm bảo vệ mà được gần bố vẫn thích hơn. Đã gần 20 năm anh vẫn luôn ước nguyện điều này, nhưng có lẽ vẫn còn xa.
Thấy anh ấy có vẻ buồn và không muốn tiếp tục, Chi lảng sang chuyện khác.
– Anh Phúc có hay nghe nhạc không, lúc lái xe anh thường bật nhạc gì.
“Phúc”, anh thích, rất thích cái tên này nhưng lâu lắm rồi không người nào gọi anh như thế, và như vậy cô đã chạm đến vùng nhạy cảm nhất của trái tim anh. Anh giấu một nụ cười sâu trong lòng rồi nói.
– Anh hay nghe nhạc của Đức Trí, sợ em sẽ không quen, em thích nghe nhạc gì để anh tìm rồi bật.
– Oa ha ha, cùng sở thích với em. Anh bật cho em nghe với, bài “mong manh tình về” đấy ạ.
– “Mong manh như hương ai quen dịu dàng thoáng qua… khi em lang thang bên anh đường chiều nắng xa…”
Nắng chiều hắt nhẹ qua cửa kính, giữa tiếng nhạc du dương, họ ngân nga câu hát thay vì giao tiếp bằng lời với nhau, kết nối như vậy thật nhẹ nhàng và dễ chịu cho hai người.
Chiều đó một người ít nói như Phúc đã kể rất nhiều về trời Âu, nơi anh đã theo học hơn 10 năm. Cũng vậy một cô gái ít tiếp xúc với đàn ông lạ như Chi đã thoải mái nói cười rồi thỏa mãn sự tò mò của mình qua những gì anh biết.
Cô về đến nhà lúc nhá nhem, tất nhiên là được anh đưa về tận cửa, cô cũng thùy mị đáp lễ anh bằng một nụ cười.
– Cô ấy thật dễ thương.
– Anh và chú thật giống nhau, đều gần gũi.
Hai người với hai ý nghĩ khác biệt nhưng giống nhau ở sự hài lòng, một trong hai đã ước chuyến xe kéo dài hơn.
Ngày hôm sau, guồng quay công việc lại tiếp tục, Chi vẫn bù đầu với các báo cáo, rồi vất vả theo dõi tiến độ các dự án của mỗi phòng ban. Nhờ có cô mà mỗi chỉ đạo của ông Danh đều kịp thời, xác đáng. Còn Chi nhờ được ở cạnh ông mà ngày một thêm nhạy bén, có năng lực và khí chất hơn. Tất nhiên sắc đẹp cũng tăng theo tỷ lệ thuận.
Ngày hôm đó có một hội thảo về sản xuất gắn với bảo vệ môi trường do “Sở Tài nguyên và Môi trường” tổ chức. Là một doanh nghiệp tiên phong trong sản xuất vật liệu thân thiện với môi trường của địa phương. PBK group tất nhiên được mời tham dự, thay mặt công ty Phúc và Lâm tham gia.
Kết thúc hội thảo cả hai quay lại phòng Tổng Giám đốc để báo cáo. Nói chung, kết quả rất vừa ý của ông Danh, ông khen ngợi họ vài câu rồi dặn họ vài điều chú ý cho phân xưởng, sau đó ông đứng dậy đi ra ngoài.
Lâm cũng chẳng còn việc gì trong thành phố, vì vậy anh muốn về luôn trong buổi chiều.
– Anh Lâm nếu không còn việc gì thì cứ lấy xe về trước đi, em có chút việc sẽ ở lại nốt 2 ngày cuối tuần. Ở dưới nếu có gì phát sinh anh hãy giúp em giải quyết nhé.
– Ok, vậy đầu tuần sau gặp lại.
Từ khi về nước, Phúc đã được ông Danh cho một ngôi nhà để ở riêng, mấy tuần rồi bận quá, anh không chăm sóc nó. Nhân cơ hội này anh muốn tạt qua nhà để nhìn xem, và thuê người dọn dẹp nếu cần. Ngoài ra vẫn còn một lý do thú vị khác khiến anh muốn nán lại ở đây thêm một ngày.
Căn phòng Tổng Giám đốc lúc này thật im lặng, chỉ còn tiếng thổi hơi của chiếc máy phun sương và âm thanh “lách cách” của những ngón tay lướt trên bàn phím. Phúc đứng lên, tiến về phía bàn làm việc của Chi, lúc này cô đang cặm cụi làm gì đó, anh tiến đến rất gần mà cô còn không hay.
– Em đang làm gì mà chú tâm quá vậy?
– Anh Phúc, anh vẫn còn đợi chú Danh à, em đang liệt kê lại lịch hẹn của chú trong tuần tới. Anh có cần em pha nước hay làm gì thêm cho anh không.
Phúc rất thích cái cách mà Chi gọi mình, ở Việt Nam hầu hết mọi người đều gọi anh là Philips, chỉ có cô là gọi anh bằng cái tên cúng cơm mà anh yêu. Chính vì thế anh thấy dễ mở lòng với cô, cô cũng là lý do mà hôm nay anh muốn ở lại.
Phúc đứng cách bàn làm việc của Chi một đoạn, ánh mắt anh dừng lại trên cuốn sổ tay mà cô đang viết. Nét chữ của cô tròn trịa, nắn nót, vừa thể hiện sự chuyên tâm, cũng toát lên nét kín đáo dịu dàng mà cô vốn có. Thấy cô ngả bút, anh chủ động mở lời.
– Chi này, anh định ở lại một ngày ở thành phố, để chăm sóc lại nhà cửa, tiện thể cho bản thân thời gian thư giãn. Nhưng anh rời thành phố cách đây đã rất lâu. Giờ đi đến đâu cũng lạ, em có thể tham vấn cho anh nơi nào yên tĩnh một chút, hơi hoài cổ và gần với thiên nhiên, giúp anh không.
– Anh thích đến những nơi như vậy à, vậy em có biết một nơi rất hợp với anh. Quán nhỏ thôi, kiểu cũ, có sân lát gạch đỏ và giàn hoa giấy vây quanh. Buổi tối đèn vàng, nhạc nhẹ. Hơi bình dị, nhưng không ồn ào, rất hợp để chill hoặc cùng bạn bè ngồi tâm sự. Chờ chút em sẽ ghi lại địa chỉ cho anh.
– Hay là… tối nay em có rảnh không, nếu em cũng thấy hứng thú với chỗ đó, anh muốn mời em đi cùng. Chỉ là đi chơi với anh một chút, cho anh không bị lạc và có người nói chuyện mà thôi.
Chi khá ngỡ ngàng, em ngẩng lên.
– Ơ… anh rủ em đi chơi á.
– Ừ… nếu em rảnh và cũng thích chỗ đó… tại anh không quen đường dễ lạc.
Phúc nhắc lại, lời nói có vẻ lúng túng chứ không còn trơn tru xứng danh một giám đốc. Chi cũng bối rối, tay mân mê mép sổ. Cô chưa bao giờ được ai rủ đi chơi kiểu này, nhất lại là một người đàn ông hơn tuổi, lịch thiệp và rất đẹp trai. Tuy với anh cô không có cảm giác cụ thể gì, nhưng lúc này lòng cô cũng hơi rung động nhẹ.
– Vâng em không bận việc gì… em sẽ dẫn đường cho anh và… ở đó cùng anh nghe nhạc và nói chuyện.
– Thật tốt quá, tối nay mấy giờ anh có biết thể đón em?
– Tầm 7 rưỡi ạ.
– Mình nên đi xe máy hay là ô tô?
– Xe máy đi ạ, sẽ có cảm giác thoải mái hơn.
– Ừ, đúng vậy, dù sao trời cũng chưa lạnh lắm.
Cuộc nói chuyện kết thúc khi ông Danh trở lại phòng. Cả Chi và Phúc lúc này đều thấy mất tự nhiên, Phúc xin phép ông đi về trước còn Chi gửi lại ông danh sách lịch hẹn của tuần sau.
– Chú ạ, đây là lịch hẹn tuần sau của chú, chú xem giúp cháu có cần bổ sung thêm hay không.
– Tốt lắm, rất đầy đủ và linh hoạt, không có gì cần bổ sung đâu, hôm nay cháu hãy về sớm đi.
– Dạ vâng, cháu cảm ơn, chào chú ạ.
Ông Danh nhìn bóng lưng Chi khuất sau cánh cửa rồi có chút trầm ngâm. Cuộc hẹn của Phúc và Chi ông biết, vì trước hôm nay chính Phúc đã gọi điện xin phép ông. Không kể ông giận anh thế nào thì anh cũng là con ruột của ông. Và hơn nữa, trên người anh còn chảy một nửa dòng máu của người ông thương yêu nhất. Đến khi chọn vợ gả chồng ông cũng phải có trách nhiệm tìm người tốt cho anh, ít nhất để không phải áy náy với vợ ở nơi Chín Suối.
Nhưng khi người anh để ý là Chi ông lại có chút lấn cấn trong lòng, dù quả thật Chi là người phụ nữ tốt, rất tốt. Chút lấn cấn đó ông cũng chưa biết là từ đâu, vì nếu muốn chiếm hữu cô, thì ông đã làm được từ vài hôm trước. Hay có chút mầm mống gì đó manh nha mà ông không hoặc chưa để ý, tất cả những điều đó ông tạm gác ở trong lòng. Ông đã đồng ý để Phúc mời Chi đi chơi, thậm chí chính ông là người đề xuất cho anh hỏi cô về địa điểm và hỏi xem cô thích đi xe gì.
Ông Danh đâu biết, người thấy chuyện này khúc mắc còn có Chi. Mặc dù nhận lời đi chơi với Phúc một cách rất vô tư, tuy hơi rung động nhẹ nhưng cô không nghĩ xa xôi nhiều. Vậy mà chẳng hiểu vì sao lúc ông Danh bước vào cô lại thấy luýnh quýnh, nhiều lần cô muốn nói với ông về lời mời của Phúc, nhưng không biết phải nói thế nào mà đành thôi.
Khác với Chi trước đây, chuyện gì cũng chỉ cần thuận theo bản tính mà làm. Từ ngày bên ông, để tâm hồn len lỏi những cảm xúc lạ, cô làm việc gì cũng sợ sai, sợ sẽ bị phản cảm trước mắt ông.
– Thôi, cũng chỉ là một cuộc đi chơi nhẹ nhàng, anh ấy còn là con của chú. Hãy vui vẻ để có thêm người bạn mới, nghĩ đơn giản vậy đi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thư ký và người tình |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ thư ký, Truyện bóp vú |
Tình trạng | Update Phần 24 |
Ngày cập nhật | 04/09/2025 05:58 (GMT+7) |